Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 458

Cập nhật lúc: 2025-04-07 08:09:48
Lượt xem: 106

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không biết có phải trùng hợp không mà lúc Lâm Thư Nhiên ngồi xuống vừa lúc ngồi ở bên phải Tô Trà, mà bên trái Tô Trà là Phó Kiều Kiều vẫn luôn dính lấy cô.

Lúc Lâm Thư Nhiên ngồi xuống bên cạnh, Tô Trà lơ đãng liếc qua một cái rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Nói thật, cô cũng hơi ngạc nhiên, cô có thể nhìn ra Lâm Thư Nhiên có cảm tình với Cận Tùng.

Vấn đề ở đây là, Lâm Thư Nhiên có cảm tình với Cận Tùng, bây giờ Phó Kiều Kiều đang dính lấy Tô Trà, cơ hội tốt như vậy Lâm Thư Nhiên lại không ngồi cạnh Cận Tùng. Điều này khá thú vị.

Trên bàn ăn, Tô Trà thấy mình giống như mấy cô gái thích chiếm vị trí trung tâm.

Bên cạnh là Phó Kiều Kiều và Lâm Thư Nhiên, hai cô gái một người nhu mì, một người mạnh mẽ, lại thêm hai anh chàng đẹp trai là Cận Tùng và Trầm Nghiễm.

Bàn này của bọn họ chắc chắn là bàn có giá trị nhan sắc cao nhất trong nhà hàng.

Bên cạnh có không ít người nhìn về phía bàn bọn họ.

Cô gái Lâm Thư Nhiên này người giống như tên khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.

Thư Nhiên, thoải mái tự nhiên.

Đôi mắt long lanh như biết nói, làn da trắng nõn, khuôn mặt trái xoan dễ thương, là hình mẫu được nhiều người thích. Vừa nhìn đã thấy đẹp, càng xem càng thấy đẹp, chính là kiểu con gái càng nhìn càng mê mẩn mà mọi người thường nói.

Nhưng ngồi bên cạnh Tô Trà, hào quang của Lâm Thư Nhiên lại hơi bị lu mờ.

Tô Trà thoạt nhìn có vẻ ngoan ngoãn nhưng ngũ quan tinh xảo diễm lệ, hơn nữa lại có khí chất bí ẩn khó nắm bắt.

Tô Trà như vậy đi đến đâu cũng thu hút ánh nhìn.

Mới ngồi chưa bao lâu, Cận Tùng đã đi đến quầy gọi món, Lâm Thư Nhiên cũng đi vệ sinh.

Trên bàn chỉ còn lại ba người, Phó Kiều Kiều kéo Tô Trà lại nói chuyện.

Cô ấy nói khá nhiều về Lâm Thư Nhiên, có thể thấy Phó Kiều Kiều rất có thiện cảm với cô ta.

Có điều, nói tới Lâm Thư Nhiên không thể không nhắc đến hoàn cảnh đáng thương của cô ta. Gia cảnh cô ta khó khăn, nhờ sự nỗ lực mới có thể đến Bắc Kinh học tập. Có điều do gia cảnh khó khăn nên người nhà đã tìm cho cô ta một mối hôn sự.

Khi còn ở quê Lâm Thư Nhiên vẫn luôn nghe theo lời người nhà, chuyện đính hôn cũng do người nhà sắp đặt, sau khi đến Bắc Kinh cô ta mới biết, cô ta bị ép duyên.

Hơn nữa Lâm Thư Nhiên đã gặp được người mình thích nên phản cảm với mối hôn sự do gia đình sắp đặt.

Sau đó Lâm Thư Nhiên đề cập đến chuyện từ hôn, bên nhà trai không đồng ý. Người đàn ông vừa bị đánh là người được hứa hôn với Lâm Thư Nhiên, gã cố tình đến tìm cô ta để về kết hôn.

Chuyện liên quan đến Lâm Thư Nhiên Phó Kiều Kiều đều nhân lúc cô ta không chú ý tiết lộ cho Tô Trà, hơn nữa từ giọng điệu của Phó Kiều Kiều có thể nghe ra cô ấy rất đồng cảm Lâm Thư Nhiên.

Nghe xong chuyện của Lâm Thư Nhiên, Tô Trà không nói gì, với một người lạ lần đầu gặp mặt, cô có thể nói gì chứ?

Đúng vậy, với Tô Trà, Lâm Thư Nhiên chỉ là một người lạ.

Phó Kiều Kiều nhìn ra Tô Trà không quá hứng thú với chuyện của Lâm Thư Nhiên nên cũng không nói tiếp nữa.

Nhưng lúc này Tô Trà lại đột nhiên lên tiếng.

“Kiều Kiều, cô quen Lâm Thư Nhiên như thế nào?” Tô Trà thật sự khá tò mò chuyện này.

“À, tình cờ quen biết thôi. Nhân duyên ở trường học của Thư Nhiên rất tốt, còn là bạn cùng khoa với Cận Tùng nữa. Không phải tôi đang yêu đương với Cận Tùng sao? Gặp nhiều thì quen thôi.”

“Ồ, ra là vậy.” Tô Trà cười, không tiếp tục chủ đề này nữa.

Sau đó hai người đổi chủ đề, Phó Kiều Kiều hỏi chuyện lần trước anh trai cô ấy trở về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-458.html.]

Mặc dù gần đây Phó Kiều Kiều không gặp Tô Trà nhưng chuyện Phó Hành Khanh trở về cô ấy biết. Vì sao anh cô ấy sao trở về, còn không phải vì Tô Trà sao.

“Trà Trà, cô và anh tôi tiến triển tới đâu rồi?” Phó Kiều Kiều nhìn cô với vẻ mặt hóng hớt.

Vừa nhắc đến chủ đề này, Trầm Nghiễm vẫn luôn ngồi cạnh không lên tiếng cũng nhìn sang.

Nói thật thì Phó Hành Khanh nhìn trúng Tô Trà là chuyện Trầm Nghiễm không ngờ tời.

Về hai người, nếu xét riêng từng mặt cũng khá tốt nhưng Trầm Nghiễm vẫn luôn nghĩ rằng hình mẫu của Tô Trà phải là người thông minh, làm nghiên cứu khoa học giống cô.

Không ngờ, Tô Trà lại thích Phó Hành Khanh.

Tô Trà cảm nhận được ánh mắt của Trầm Nghiễm, cô hơi ngước mắt lên nhìn qua.

“Trông cậu có vẻ rất tò mò ha?” Tô Trà mỉm cười lộ ra hàm răng trắng, cô hỏi.

“Ha ha, khá tò mò.” Trầm Nghiễm không phủ nhận trả lời lại một câu.

“Thì vậy đó, thuận theo tự nhiên, tiến triển khá tốt.” Tô Trà cũng không ngại ngùng, mở miệng trả lời một cách tự nhiên.

“Mọi người đang nói gì mà vui thế.”

Lâm Thư Nhiên từ nhà vệ sinh trở về, vẻ mặt tự nhiên chen lời, cô ta mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Tô Trà.

Phó Kiều Kiều đang định mở miệng, còn chưa kịp nói gì Tô Trà đã nói.

“Không có gì, nói linh tinh thôi.” Tô Trà cười trả lời.

“Vậy à, thấy mọi người nói chuyện vui vẻ như vậy, tôi cũng tò mò.” Vẻ mặt Lâm Thư Nhiên không nhìn ra chút không vui nào, ngược lại rất tự nhiên.

Tô Trà hơi híp mặt nhìn Lâm Thư Nhiên, đối mặt với ánh mặt của Tô Trà, Lâm Thư Nhiên vẫn giữ nguyên nụ cười.

Nhìn dáng vẻ tự nhiên của đối phương, trong lòng Tô Trà “wow” một tiếng.

Ồ, khá thú vị đấy.

Một bữa ăn kéo dài khoảng nửa tiếng, ăn xong Cận Tùng chạy đi thanh toán.

Thanh toán xong, cả nhóm ra khỏi nhà hàng. Tô Trà nhìn đồng hồ rồi mở miệng nói cô có việc phải đi trước.

Cận Tùng, Trầm Nghiễm và Phó Kiều Kiều biết công việc của Tô Trà rất bận rộn, lần lượt vẫy tay tỏ vẻ cậu bận thì về trước đi.

Trầm Nghiễm cũng phải về nên Tô Trà thuận đường đưa cậu ta về luôn.

Lúc thấy Tô Trà và Trầm Nghiễm cùng lên một chiếc xe, khuôn mặt vẫn luôn tự nhiên của Lâm Thư Nhiên thay đổi trong giây lát.

Lâm Thư Nhiên tự nhận mình là người có mắt nhìn, cô ta có thể nhìn ra lúc lên xe Tô Trà vô cùng quen thuộc và tự nhiên, chiếc xe đó có lẽ là của Tô Trà.

Tầm mắt cô ta lơ đãng liếc qua chiếc xe, mãi cho đến khi Tô Trà và Trầm Nghiễm vẫy tay, xe đi xa rồi Lâm Thư Nhiên mới thu hồi tầm mắt.

“Thư Nhiên, tôi cũng phải về trường đây, cô và Cận Tùng cũng vào đi. Đúng rồi, lần sau tên đó còn tới tìm cô nhớ nhờ Cận Tùng giúp, biết chưa?” Phó Kiều Kiều không tim không phổi mở miệng nói, nói xong còn sợ Lâm Thư Nhiên ngại ngùng nên cô ấy nói thẳng với Cận Tùng bảo cậu ta quan tâm Lâm Thư Nhiên.

Cận Tùng cũng không suy nghĩ nhiều, nghe Phó Kiều Kiều nói vậy cũng đồng ý.

Lúc hai người nói chuyện không để ý rằng trong ánh mắt của Lâm Thư Nhiên đã lộ ra ý cười nhàn nhạt.

Phó Kiều Kiều phải về, tất nhiên Cận Tùng phải đưa cô ta về. Dù Phó Kiều Kiều nói không cần nhưng Cận Tùng vẫn tiễn.

Cận Tùng nói cô người yêu này cậu ta phải dùng mười bữa cơm và dạy phụ đạo mới lừa về được nên phải trân trọng.

Loading...