Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 459
Cập nhật lúc: 2025-04-07 08:09:50
Lượt xem: 77
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ha ha ha, đúng vậy, Tô Trà vẫn luôn không hiểu vì sao Phó Kiều Kiều và Cận Tùng ở bên nhau. Thật ra hai người có thể thành đôi Tô Trà cũng xem như bà mai.
Trước kia rất nhiều vấn đề chuyên ngành Phó Kiều Kiều đều làm phiền Tô Trà, sau này không phải Tô Trà khá bận sao? Thế nên để cho Cận Tùng người cùng khoa với Phó Kiều Kiều giúp đỡ.
Đừng thấy ngày thường Cận Tùng tuỳ tiện. Đối với cô gái mình thích, Cận Tùng rất thông minh, mỗi lần đều nhân lúc phụ đạo mời Phó Kiều Kiều ăn cơm, mà lần nào cũng mời ăn món ngon, dần dần, người ăn trực Phó Kiều Kiều đã bị Cận Tùng thu phục.
Ha, đây chẳng phải là cô người yêu lừa bằng mười bữa cơm sao?
“Cận Tùng, chút nữa em muốn ăn khoai lang nướng.”
“Vậy chúng ta đi về phía cửa Nam đi, bên đó có bán khoai lang nướng.”
“Được đó, anh có muốn ăn không?”
“Anh không cần, anh no rồi.”
Hai người vừa nói vừa đi về phía trước.
Đến khi hai bóng người mờ dần, Lâm Thư Nhiên vẫn luôn đứng ở cổng trường mới nhấc chân đi vào.
Lâm Thư Nhiên về thẳng kí túc, vừa vào cửa bạn cùng phòng đã nhìn thấy cô ta.
“Thư Nhiên, lúc nãy cậu lại ăn cơm với mấy người Cận Tùng à? Ôi ôi ôi, vừa nãy mình đã nhìn thấy bạn của Cận Tùng, tất cả đẹp thật đấy. Anh chàng đeo kính ấy đẹp trai thật, còn có cô gái mặc đồ xanh nữa, đẹp tuyệt vời. Cô ấy là cô gái xinh đẹp nhất tớ từng gặp đó. Khí chất đó so với chúng ta đều khác nhau.”
Hôm nay không ít người nhìn thấy hai người bạn của Cận Tùng ở cổng trường, mọi người đều âm thầm bàn tán rất nhiều.
Vốn họ cho rằng Cận Tùng đã đẹp trai, tính cách hào phóng, nhân duyên tốt là đủ rồi.
Hôm nay họ mới biết thế nào là núi cao còn có núi cao hơn.
Quả nhiên bạn của người ưu tú cũng là người ưu tú.
Hai người bạn của Cận Tùng vừa nhìn đã biết là người tài giỏi.
Phòng kí túc không ngừng vang lên tiếng khen của bạn cùng phòng, Lâm Thư Nhiên mỉm cười, thỉnh thoảng cô ta còn phụ hoạ vài câu.
Mãi đến khi bạn cùng phòng nói đủ rồi, Lâm Thư Nhiên mới cầm cuốn sách lên.
Bạn cùng phòng thoáng liếc qua Lâm Thư Nhiên ngồi bên cửa sổ, không nhịn được âm thầm ghen tị.
Ôi, Lâm Thư Nhiên cũng rất đẹp, có khí chất, giống như hoa lan vậy, không tranh không đoạt, bình tĩnh tự nhiên.
Trong mắt của bạn cùng phòng, khung cảnh Lâm Thư Nhiên đang đọc sách rất đẹp. Nhưng trên thực tế sự chú ý của Lâm Thư Nhiên không hề đặt trên sách.
Lúc này, Lâm Thư Nhiên đang nghĩ đến chuyện khác.
Phía bên kia Tô Trà đã đến viện nghiên cứu.
Vừa đến viện nghiên cứu Tô Trà đã vào thẳng phòng thí nghiệm.
Thấy Tô Trà vào phòng thí nghiệm, mọi người đều đã quen rồi.
Chưa kể sáng nay Tô Trà không tới bọn họ còn hơi không quen.
Tô Trà ở trong phòng mãi đến sáu giờ mới ra ngoài, sau đó cô đi đến nhà ăn.
Giữa đường cô gặp giáo sư Vương Vinh Bình.
Vừa gặp Tô Trà, Vương Vinh Bình đã quan sát kĩ phía dưới mắt Tô Trà.
Ừ, không có quầng thâm, rất tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-459.html.]
“Giáo sư Vương, thầy nhìn gì thế? Hôm nay trên mặt em có hoa ạ?” Tô Trà cười nói, sẵn tiện đưa tay lên sờ mặt mình.
Thấy động tác của Tô Trà, Vương Vinh Bình bị chọc cười, mở miệng đáp: “Trên mặt em không có hoa, tôi chỉ hơi tò mò, hoá ra em cũng ngủ nướng à?”
Đều quen biết nhau cả rồi, Tô Trà nghe vậy thì trợn trắng mắt, sau đó mở miệng nói: “Giáo sư Vương, xem thầy nói kìa, sao việc em ngủ nướng lại thành chuyện lạ rồi. Em cũng chỉ là người bình thường, ngủ nướng đã sao, không phải em vẫn đi nhà ăn ăn cơm sao, chuyện này có hiếm lạ không thầy?”
“Ha ha ha, ăn cơm không hiếm lạ, em là người thường á? Hừ, em không phải người thường, nếu em mà là người thường tôi lại vui quá, nằm mơ cũng muốn mọi người đều được “bình thường” như em.”
Một người mới hai mươi tuổi đã có mấy đề tài nghiên cứu khoa học, nếu cả nước đều “bình thường” như Tô Trà, mấy lão già như ông ấy sẽ không phải nhọc lòng nữa.
Vậy nên Tô Trà tuyệt đối không phải người bình thường, người trẻ tuổi được như vậy thật sự không nhiều.
Nghe giáo sư Vương khen như vậy, Tô Trà cũng cười hùa theo: “Thầy đừng khen em, thầy còn khen nữa là mũi em nổ mất.”
“Được được được. Đúng rồi, Tiêu Nhiên mới đến làm rất tốt, tôi đang tính đợi kết thúc hạng mục sẽ giữ lại cậu ấy, em thấy chuyện này thế nào?”
Tiêu Nhiên là người mà bạn học cũ của Vương Vinh Bình giới thiệu, vốn là đối tác chuyên nghiệp nhưng Vương Vinh Bình đang định quan sát thêm chút nữa, việc có giữ lại hay không cũng đều phải thận trọng.
Gần đây biểu hiện của Tiêu Nhiên làm Vương Vinh Bình rất hài lòng nên ông ấy định giữ lại.
“Giáo sư Vương, thầy đã nhìn trúng thì giữ lại đi ạ.” Tô Trà mở miệng trả lời, trên cương vị một người đồng nghiệp, cô thấy năng lực làm việc của Tiêu Nhiên không có vấn đề gì.
Vương Vinh Bình muốn giữ lại cũng là chuyện thường tình, là vàng đặt ở đâu cũng sáng, người có năng lực luôn được trọng dụng.
“Em cũng thấy Tiêu Nhiên tốt à?”
“Tốt ạ, làm việc chăm chỉ nghiêm túc, hơn nữa cũng rất xuất sắc. Người tài như vậy giáo sư Vương không nhìn trúng mới lạ.” Tô Trà trả lời.
“Đúng vậy, thầy định giữ Tiêu Nhiên bên cạnh để dạy dỗ thật tốt.”
“Chúc mừng thầy tìm được đồ đệ.” Tô Trà trêu chọc.
“Đi đi đi.” Vương Vinh Bình xua tay: “Vốn định giữ em bên cạnh nhưng hết cách rồi, để thầy Bành nhanh chân giành trước. Tô Trà à hay là em cân nhắc thêm đi, em thật sự khá phù hợp với ngành này của chúng tôi. Em xem em đi theo tôi một thời gian ngắn mà học được nhiều như vậy, có thể thấy em là một nhân tài rất có tiềm năng, em đi theo tôi, tôi đảm bảo sau này em sẽ đạt được nhiều thành tựu hơn cả tôi.”
“Giáo sư Vương, đừng đừng đừng, em như vậy khá ổn rồi. Hơn nữa thầy cũng dạy em không ít, em rất cảm ơn thầy.”
“Hầy, tiếc thật. Em không muốn cân nhắc thêm sao?” Giáo sư Vương vẫn chưa hết hy vọng.
Không dễ để gặp được một hạt giống tốt như vậy.
“Giáo sư Vương, chúng ta đi nhà ăn ăn cơm thôi. Em nghe nói hôm nay có món trứng xào cà chua mà thầy thích ăn, đi trễ là hết mất đấy.”
“Em đừng có đánh trống lảng.”
“Không có, không có, giáo sư Vương hiểu lầm rồi.”
“Còn nói không có, em nghĩ tôi tin em à?” Vương Vinh Bình oán trách một câu nhưng vừa nghe thấy trứng xào cà chua, bước chân của giáo sư Vương rõ ràng đã nhanh hơn.
Phụt, miệng nói không nhưng thân thể lại rất thành thật là câu nói để nói miêu tả giáo sư Vương lúc này đây.
Mười phút sau, giáo sư Vương đã ăn được trứng xào cà chua mà ông ấy thích. Lúc ăn cơm cũng không từ bỏ việc khuyên Tô Trà theo ông ấy học.
Kết quả, dù giáo sư Vương có nói gì Tô Trà cũng không đồng ý, không phải tránh nặng tìm nhẹ thì cũng là đánh trống lảng.
Ăn xong cơm, giáo sư Vương cũng coi như tạm thời hết hy vọng.
Hết cách rồi, nói gì Tô Trà cũng không đồng ý.
Ôi, tiếc đứt ruột.
Mà người được giáo sư tiếc đứt ruột - Tô Trà vẫn tiếp tục trở về phòng thí nghiệm làm việc.