Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 460

Cập nhật lúc: 2025-04-07 08:10:43
Lượt xem: 98

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mười giờ tối Tô Trà rời phòng thí nghiệm chuẩn bị về nhà thì đúng lúc gặp được Cốc Ích.

Cốc Ích thấy Tô Trà đi ra từ phòng thí nghiệm vào giờ này cũng không cảm thấy kỳ lạ. Hôm nào Tô Trà không đi ra từ phòng thí nghiệm mới lạ ấy.

“Chuẩn bị về à?” Cốc Ích chủ động cười chào hỏi.

“Vâng, viện trưởng Cố cũng vậy ạ?” Tô Trà cười hỏi lại.

“Không, tôi về kí túc lấy đồ.” Cốc Ích nói xong lại mở miệng: “Gần đây hạng mục tiến triển thế nào rồi, thấy em gần đây khá tự giác không thức đêm nữa, đúng là hiếm có đấy.”

“Cũng khá tốt ạ, sinh mệnh là tiền vốn của cách mạng mà, phải giữ gìn sức khoẻ trước.” Tô Trà thân thuộc nói.

Nói đến giữ gìn sức khoẻ, Tô Trà thấy đã đến giờ ngâm nước cẩu kỷ rồi.

“Ái chà, giác ngộ cao đấy, cứ tiếp tục phát huy, đừng có được mấy ngày lại lén thức đêm.”

Hai người vừa nói vừa đi ra khỏi tòa nhà chính, sau đó mỗi người đi về một hướng.

Ở bên này, Tô Trà bước trong bóng đêm trở về

Bên khác, trong quân đội.

Phó Hành Khanh bấm đầu ngón tay đếm ngày.

Hôm nay lại là một ngày Tô Trà không nhớ đến anh…

Không biết những ngày anh không ở đó, Tô Trà có ăn đúng bữa, ngủ đúng giờ không.

Trong màn đêm, Phó Hành Khanh ngồi trên sân tập, ngẩng đầu nhìn những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời.

Rõ ràng mới gặp cách đây không lâu nhưng anh lại nhớ cô rồi.

Hoặc là nói từ giây phút rời xa, anh đã bắt đầu nhớ cô rồi.

Nghĩ đến việc không có anh ở đó, Tô Trà có thể vì công việc bận rộn mà không ăn cơm đúng bữa, thức khuya, anh lại không nhịn được đau lòng.

Trước khi quen Tô Trà, từ trước tới nay anh chưa từng nghĩ mình sẽ thích một người đến vậy.

Từng giây phút cách xa anh đều nhớ cô.

À, đợi anh trở về phải làm thật nhiều món ngon để bồi bổ cho Tô Trà mới được.

Xem trên phim đó là cảm giác muốn bù đắp.

Kế hoạch của Phó Hành Khanh là… Làm cho Tô Trà được ăn ngon ngủ yên.

Ở bên khác, tại Bắc Kinh

Tô Trà đã về đến nhà, cô hoàn toàn không biết người nào đó đã có lòng lập “kế hoạch nuôi heo” vì cô.

“Trà Trà à, gần đây cô có bận gì không. Nếu không bận thì chúng ta hẹn nhau đi ăn một bữa cơm nhé, đã lâu rồi chúng ta không đi chơi với nhau. Vậy đi, ngày mai cô có rảnh không? Chúng ta đi dạo phố, thời tiết gần đây nóng hơn rồi, chúng ta cùng nhau đi xem quần áo ha.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-460.html.]

Tô Trà nghe thấy giọng nói của Phó Kiều Kiều trong điện thoại, cô mỉm cười rồi cẩn thận suy nghĩ một chút. Trong khoảng thời gian gần đây cô thật sự không bận lắm, hoàn toàn có thể về nhà ngủ, những ngày thức khuya ngủ lại viện nghiên cứu khoa học ngày càng ít đi rồi.

Không đợi Tô Trà kịp nói gì, Phó Kiều Kiều lại bắt đầu nói một tràng.

“Trà Trà, gần đây cô có liên lạc với anh tôi không, đã lâu rồi tôi không nghe tin tức gì từ anh ấy. Lần trước tôi trở về cũng không thấy ai khác, mấy ngày hôm trước mẹ tôi còn nhắc mãi chuyện này đây. Còn nữa, mẹ tôi nói muốn mời cô ăn cơm nhưng bị tôi từ chối thẳng rồi. Ha ha ha, Trà Trà à tôi giỏi lắm phải không, về chuyện lần trước bà nội và cha tôi đã dạy qua cho mẹ tôi một khóa chính trị rồi.”

Nhắc tới chuyện lần trước Phó Kiều Kiều có hơi xấu hổ, suy cho cùng chuyện mà Tôn Thục Phân làm quả thật có hơi không thỏa đáng, vẫn may là tính tình Trà Trà tốt mới không để bụng.

Phó Kiều Kiều lải nhải rất nhiều, Tô Trà vẫn luôn cầm điện thoại kiên nhẫn lắng nghe. Mãi cho đến khi Phó Kiều Kiều nói đủ rồi Tô Trà mới bắt đầu nói chuyện.

“Kiều Kiều, chuyện của dì đã qua, hơn nữa anh cô cũng đã sớm giải thích rõ rồi, về sau chúng ta không đề cập đến chuyện này nữa. Chỉ có điều cô muốn đi dạo phố thì sáng ngày mai tôi không đi được, tôi có việc. Nhưng buổi chiều lại rảnh, không biết chiều mai cô có tiết học không.”

“Có, buổi chiều tôi rảnh, gần đây tôi ở trường học cũng không bận gì. Nếu không làm sao tôi có thời gian đến trường Cận Tùng tìm cô.” Phó Kiều Kiều tự trêu chọc một câu.

Lâu rồi cô ấy không chuyện phiếm với Tô Trà, trong điện thoại cô ấy vừa mở miệng là đã nói không ngừng nghỉ.

Phó Kiều Kiều kể cho Tô Trà nghe những chuyện thú vị trong cuộc sống gần đây của cô ấy, trong khi nói chuyện Phó Kiều Kiều có nhắc tới Lâm Thư Nhiên.

“Trà Trà, cô không biết đâu, Thư Nhiên ở trường học rất được hoan nghênh, nhân viên cũng rất tốt, nam nữ đều thích cô ấy. Tôi rất hâm mộ kiểu cô gái có duyên như vậy. Hơn nữa tôi cảm thấy cô ấy mang lại cho tôi một cảm giác quen thuộc, bây giờ nghĩ kỹ lại, Trà Trà, tôi thấy cũng có chút giống cô đó.”

“Thư Nhiên giống cô, đều khiến cho người khác yêu thích nhưng hai người cũng có chỗ khác nhau.”

Phó Kiều Kiều quen biết Lâm Thư Nhiên được một khoảng thời gian cũng không ngắn, Lâm Thư Nhiên mang lại cho Phó Kiều Kiều cảm giác rất phức tạp. Có đôi khi cô ấy cảm thấy Lâm Thư Nhiên có điểm giống Tô Trà, có đôi khi lại cảm thấy Lâm Thư Nhiên một chút cũng không giống Tô Trà.

Lấy việc Lâm Thư Nhiên đính hôn làm ví dụ, Phó Kiều Kiều cảm thấy với tính tình của Tô Trà cô tuyệt đối sẽ không bao giờ nghe lời gia đình để đính hôn với nhà trai nào đó. Theo tính cách của Tô Trà, chuyện riêng của cô thậm chí đến cả người trong nhà hẳn là không có quyền lên tiếng.

Mặc dù bình thường Tô Trà trông ngoan ngoãn nghe lời nhưng Phó Kiều Kiều đã tiếp xúc với cô một thời gian dài cũng có thể nhìn ra được.

Vẻ ngoan ngoãn nghe lời kia đều là vỏ bọc tự vệ của Tô Trà. Trên thực tế khi ở phương diện xử lý công việc Tô Trà không hề dáng vẻ ngoan ngoãn, nghe lời một chút nào.

Không thể không nói, Phó Kiều Kiều vẫn biết rất rõ về Tô Trà.

Cô ấy nói không ít chuyện về Lâm Thư Nhiên, sau đó Phó Kiều Kiều phải mất một lúc mới nhận ra Tô Trà nãy giờ không mở miệng.

Từ trước đến nay Phó Kiều Kiều có thần kinh thô như nào lúc này cũng cảm giác có gì đó không thích hợp, vì vậy cô ấy ngập ngừng hỏi: “Trà Trà, có phải cô không thích Lâm Thư Nhiên không?”

“Ừm, không phải là không thích.” Tô Trà hơi nhướng mày trả lời.

Đối với Lâm Thư Nhiên, Tô Trà cảm giác quá lớn, cảm quan cũng không tỏ ra ý kiến gì.

Nhưng đứng ở góc độ một người bạn tốt, Tô Trà vẫn phải nhắc nhở Phó Kiều Kiều một câu.

“Kiều Kiều, khi tiếp xúc với Lâm Thư Nhiên cô đừng quá ngây ngốc.”

“Cô có ý gì Trà Trà?”

“Ý trên mặt chữ, chuyện này tôi cũng không dám nói nhiều, cô để ý ghi nhớ kỹ là được. Đừng có cái gì cũng dại dột nói ra.”

Lời cô nói cũng chỉ có thể đề cập đến điểm này, nếu nhiều lời lại có cảm giác giống như kẻ bỉ ổi đang nói sau lưng vậy.

Khi Tô Trà nói điều này với Phó Kiều Kiều nghĩa là cô đã thật tình xem Phó Kiều Kiều làm bạn mình, không loanh quanh lòng vòng nhiều như vậy.

Loading...