Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 464

Cập nhật lúc: 2025-04-07 08:10:51
Lượt xem: 71

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vương Vinh Bình không còn trẻ nữa, ở độ tuổi này không chú ý sức khỏe của mình, vẫn còn ngỡ như lúc mới vào viện nghiên cứu khoa học, ông ấy vẫn nghĩ mình mới hơn ba mươi tuổi sao.

Thật vớ vẩn!

Nghĩ đến tình trạng sức khỏe của Vương Vinh Bình, Cốc Ích có hơi không vui.

Tô Trà rất giỏi nhìn mặt đoán ý, thấy vẻ mặt của viện trưởng Cốc, Tô Trà cũng biết tình hình sức khỏe của giáo sư Vương không tốt lắm.

“Viện trưởng Cốc, sức khỏe của giáo sư Vương thế nào rồi ạ?” Cuối cùng Tô Trà vẫn hỏi.

Cốc Ích im lặng một lát, ngước mắt lên nhìn vào ánh mắt Tô Trà. Ông ta suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Tình hình không tốt lắm, phỏng chừng cần phải phẫu thuật, bác sĩ nói sẽ có những rủi ro nhất định.”

Cốc Ích vừa nói vừa không kìm được nỗi phiền muộn trong lòng, đưa tay mở ngăn kéo, lấy ra một bao thuốc lá.

Thấy Cốc Ích làm vậy, Tô Trà cũng im lặng theo. Chỉ chốc lát sau, mùi t.h.u.ố.c lá tỏa ra khắp văn phòng.

Đây là lần đầu tiên Tô Trà nhìn thấy viện trưởng Cốc hút thuốc. Ngày thường viện trưởng Cốc là người có tấm lòng rộng lượng, chỉ thích pha trà nhưng bây giờ vì chuyện của giáo sư Vương ông ta không nhịn được rồi hút thuốc, có thể thấy tình hình khá nghiêm trọng.

Hút thuốc một lúc Cốc Ích mới nhận ra Tô Trà còn ở trong văn phòng. Vừa rôi ông ta nhất thời quên mất, lúc này nhìn thấy Tô Trà, ông ta vội vàng dập thuốc, ho hai tiếng rồi nói: “Xin lỗi, vậy em ra ngoài trước đi. Hôm qua em cũng thức khuya nên tạm thời đừng đến phòng thí nghiệm. Về nhà hoặc về ký túc xá nghỉ ngơi đi.”

“Dạ vâng viện trưởng Cốc, em ra ngoài đây, thầy hút ít thuốc thôi.” Tô Trà nói xong xoay người đi ra ngoài.

Đêm qua thức suốt đêm, dù đã chợp mắt một lúc Tô Trà vẫn thấy có hơi mệt mỏi nên cô không ép mình đến phòng thí nghiệm nữa mà bảo Trương Huy lái xe chở cô về nhà.

Sau khi chuyện của giáo sư Vương xảy ra, bầu không khí ở viện nghiên cứu khoa học hôm nay không được tốt cho lắm.

Buổi sáng náo loạn như vậy, mọi người thấy giáo sư Vương được đưa đến bệnh viện bây giờ vẫn chưa trở về, họ cũng nghe phong thanh rằng sức khỏe giáo sư Vương không được tốt.

Tô Trà về nhà nghỉ ngơi cả buổi sáng, đến trưa cô lại đến bệnh viện.

Đi vào phòng bệnh của Vương Vinh Bình, Tô Trà lập tức nhìn thấy giáo sư Vương nằm trên giường bệnh đang viết gì đó vào sổ.

Con gái của giáo sư Vương ở bên cạnh vẫn không ngừng lải nhải.

“Cha, bác sĩ dặn cha phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn. Sao cha không nghe lời bác sĩ? Con đã nói với cha rồi mà cha cũng không nghe, con còn chưa nói với mẹ về tình trạng sức khỏe của cha đâu. Cha không sợ mẹ biết chuyện này à, bà ấy sẽ nhanh chóng tới bệnh viện chăm sóc cha đấy.”

“Nói hươu nói vượn, con không được nói cho mẹ con biết. Hơn nữa, cha đang rảnh rỗi đến phát chán rồi, cứ bắt cha nằm đây không cho xuất viện, cha không được kiếm gì đó làm sao?” Vương Vinh Bình phản bác lại.

“Vâng vâng vâng, con nói hươu nói vượn, cha nói đúng hết.”

“Vốn dĩ là vậy, cha cũng không có gì để làm…” Vương Vinh Bình đang nói thì thấy Tô Trà đứng ở cửa phòng bệnh, vội vẫy tay nói: “Nào nào, Tô Trà em lại đây xem. Tôi vừa nghĩ đến mạch suy nghĩ tối qua, vừa đúng lúc em đến, chúng ta cùng nhau thảo luận nhé.”

Thấy giáo sư Vương như vậy, Tô Trà mỉm cười bước tới.

Tô Trà đi đến bên giường bệnh của giáo sư Vương, ông ấy cầm cuốn sổ lên, ngay lúc định nói, cuốn sổ trên tay ông ấy đã không còn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-464.html.]

Ông ấy ngẩng đầu lên, cuốn sổ đang ở trong tay Tô Trà.

Tô Trà không để ý tới vẻ mặt bối rối của giáo sư Vương, bỏ cuốn sổ sang một bên, sau đó nhẹ nhàng nói: “Làm phiền giáo sư rồi, cất cuốn sổ của giáo sư Vương đi đã.”

“Hả?” Vương Diệu Đan nhất thời sửng sốt khi nhìn thấy hành động của cô gái trước mặt, sau khi định thần lại lập tức cất cuốn sổ đi, sợ chậm một chút sẽ bị cha giật lại.

“Ấy không phải, Tô Trà, em có ý gì?” Giáo sư Vương không hề tức giận mà trái lại có hơi dở khóc dở cười.

“Giáo sư Vương, em chỉ muốn giáo sư nghỉ ngơi cho tốt, đợi giáo sư khoẻ lại rồi làm việc. Ở đây là bệnh viên, không phải phòng thí nghiệm, giáo sư ở đây phải nghỉ ngơi cho khỏe.” Tô Trà nghiêm túc nói.

Thấy vẻ mặt của Tô Trà, Vương Vinh Bình có hơi lúng túng sờ mũi. Sau đó không hiểu sao lại không có ý định đòi lại cuốn sổ.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Vương Diệu Đan càng thêm tò mò về cô gái trước mặt.

Thành thật mà nói, là con gái, Vương Diệu Đan lần đầu thấy cha mình an phận như vậy.

Người cha ngày thường luôn bận công việc, mặc dù nhà ở Bắc Kinh nhưng số lần ông ấy về nhà rất ít, dù có về nhà cũng không ở lại quá lâu.

Trong trí nhớ của Vương Diệu Đan, từ khi cô ấy còn nhỏ, cha luôn rất bận, mấy tháng mới về nhà một lần, thậm chí có lúc Vương Diệu Đan khó có thể nhớ được cha mình trông như thế nào.

Mọi người trong nhà cô ấy đều biết công việc của cha bận, số lần gặp cha không nhiều nhưng hàng tháng cha cô ấy luôn gửi tiền lương về. Trong ký ức tuổi thơ của Vương Diệu Đan, người luôn ở bên cạnh họ chỉ có mẹ cô ấy.

Sau này thời gian trôi qua, Vương Diệu Đan trưởng thành rồi kết hôn, cơ hội gặp cha ngày càng ít đi.

Vương Diệu Đan nhớ rõ lần cuối gặp cha là một năm trước. Năm nay nghe mẹ nói cha đã bớt thời gian làm việc lại để về nhà, ở lại khoảng nửa ngày.

Tuy rằng không có nhiều cơ hội gặp cha mình nhưng Vương Diệu Đan thật sự không ngờ ngày hôm qua lại nhận được một cuộc gọi đột ngột như vậy.

Cũng chính ngày hôm qua, Vương Diệu Đan mới nhận ra cha mình đã già và có vấn đề về sức khỏe.

Cha cô ấy lớn lên trong một gia đình tri thức, làm việc gì cũng có quan điểm riêng, nói một cách dễ nghe là có chính kiến, còn nói khó nghe là không muốn người khác can thiệp vào chuyện của mình, tính tình có hơi kiêu ngạo.

Lúc bận công việc, đôi khi ngay cả bà nội ở nhà cũng không lay chuyển được ông ấy.

Cho nên lúc này thấy Tô Trà dám ngắt quãng công việc của ông ấy, Vương Diệu Đan rất ngạc nhiên.

“Tôi có nghỉ ngơi mà Tô Trà, vậy tôi không viết nữa, chúng ta bàn một chút thôi nhé?” Tô Sát còn chưa kịp nói chuyện Vương Vinh Bình đã bất chấp bắt đầu nói chuyện công việc.

Nghe giáo sư Vương nói, Tô Trà giơ tay ngắt lời: “Giáo sư Vương, ở bên ngoài không được nói chuyện công việc, giáo sư quên điều luật bảo mật rồi sao?”

“…” Vương Vinh Bình thật sự quên mất, ông ấy thật không ngờ rằng Tô Trà dùng cái này để bịt miệng ông ấy.

Đột nhiên cảm thấy mình như đang co rúm lại trước mặt Tô Trà, Vương Vinh Bình kéo chăn đắp lên người, sau đó nằm xuống.

“Vậy tôi nghỉ ngơi đây, em về đi.” Vương Vinh Bình nói.

Loading...