Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 466
Cập nhật lúc: 2025-04-08 11:12:28
Lượt xem: 92
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi Vương Vinh Bình hồi phục có thể quay về tiếp tục dự án khoá thông minh nhưng sau dự án này, ông ấy không thích hợp ở lại viện nghiên cứu khoa học nữa, điều này là suy nghĩ cho tình trạng sức khỏe của Vương Vinh Bình.
Nghĩ đến việc điều chuyển, Cốc Ích đi trên đường có hơi thất thần.
Đến cổng bệnh viện, Cốc Ích và Tô Trà đều tách ra mỗi người đi một hướng.
Cốc Ích phải quay lại viện nghiên cứu, còn Tô Trà thì định về nhà.
Đến nơi đậu xe, cô mở cửa xe ngồi vào. Tô Trà nói với Trương Huy ngồi ở ghế lái phía trước: “Anh Trương, phiền anh đưa em về nhà.”
”Được.” Trương Huy đáp lại, ngay sau đó lái xe lên đường.
Xe chạy ở trên đường, Tô Trà nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Khi xe đi đến một đoạn đường nào đó, Tô Trà chợt nhìn thấy một người đàn ông đang liều mạng đuổi theo một người phụ nữ.
“Anh Trương, dừng xe.” Tô Trà lập tức nói.
Nghe Tô Trà nói, Trương Huy lập tức phanh gấp, chỉ trong nháy mắt xe dừng lại ngay.
Trương Huy cũng nhìn thấy người phụ nữ bị truy đuổi kia, thấy Tô Trà xuống xe, anh ấy lập tức đi theo cô.
Cách đó vài mét, một bóng dáng mảnh khảnh hoảng loạn đang bị đuổi theo. Những người xung quanh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, có người chạy tới giúp đỡ nhưng lại bị thương.
Người đàn ông đuổi theo phía sau cầm một con d.a.o trên tay, con d.a.o dính đầy chất lỏng màu đỏ.
“Cứu tôi với, cứu tôi!” Cô gái có vẻ sợ hãi, nhìn thấy người đàn ông phía sau đã bị chặn lại, cô ta ngẩng đầu lên với vẻ mặt kinh hãi.
Khoảnh khắc người phụ nữ ngẩng mặt lên, Tô Trà nheo mắt lại, ánh mắt dừng trên người phụ nữ.
“Anh Trương, anh đi hỗ trợ họ đi.” Tô Trà nói một câu rồi nhìn mấy người cách đó không xa đang đánh nhau, khẽ cau mày.
Người phụ nữ bị truy đuổi lúc này cũng chú ý tới Tô Trà, ánh mắt hướng về phía cô.
Vừa nhìn thấy Tô Trà, trên mặt Lâm Thư Nhiên lộ ra vẻ bối rối.
Tô Trà nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Lâm Thư Nhiên nhưng cô vẫn bình tĩnh.
Đối với Tô Trà, Lâm Thư Nhiên chỉ là một người lạ mà cô đã gặp hai lần. Cho dù Lâm Thư Nhiên quen biết Phó Kiều Kiều và Cận Tùng, Tô Trà cũng không cho rằng cô và Lâm Thư Nhiên mới gặp qua hai lần đã là bạn bè.
Bạn bè của bạn mình cũng là bạn mình nhưng điều này không đúng với Tô Trà.
Cô nhìn người để kết bạn chứ không quan tâm đến mối quan hệ.
Qua hai phút ngắn ngủi, ở bên Trương Huy đã kết thúc trận ẩu đả.
Trương Huy là một quân nhân chuyên nghiệp nên đối phó với một người đàn ông bình thường cầm d.a.o không phải là chuyện gì khó khăn.
Lúc này, người đàn ông bị đẩy xuống đất nhưng vẫn văng lời thô tục.
“Lâm Thư Nhiên, con khốn này, mày lấy tiền nhà tao rồi đá tao, còn gọi người đánh tao, mày là một con khốn không biết xấu hổ!”
Nghe người đàn ông mắng, sắc mặt Lâm Thư Nhiên trở nên cực kỳ khó coi.
Lâm Thư Nhiên cúi đầu, trong mắt cô ta hiện lên một tia u ám.
Rất nhanh công an đã tới còng tay người đàn ông rồi đưa đi.
Lâm Thư Nhiên cũng phải đến đồn công an phối hợp làm việc. Tô Trà thấy Lâm Thư Nhiên nói gì đó với công an rồi chạy về phía cô.
Đứng trước mặt Tô Trà, Lâm Thư Nhiên cũng biết, cô ta bây giờ rất thảm hại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-466.html.]
Cô ta ngẩng đầu lên, nhìn Tô Trà xinh đẹp gọn gàng thế này, Lâm Thư Nhiên ghen tị từ tận đáy lòng.
Lâm Thư Nhiên biết rất rõ Tô Trà khác với cô ta. Tô Trà xinh đẹp và có học thức cao, mặc dù không biết rõ hoàn cảnh của Tô Trà nhưng Lâm Thư Nhiên biết rằng người có thể đi lại bằng xe ô tô như Tô Trà không phải là một cô gái bình thường.
Hơn nữa Lâm Thư Nhiên không ngờ hôm nay lại gặp được Tô Trà ở đây.
Đứng ở nơi này, Lâm Thư Nhiên cảm giác như cô ta và Tô Trà ở hai thế giới khác nhau.
Khi đối mặt với Tô Trà, cô ta sẽ vô thức cảm thấy nhục nhã.
Điều này khiến Lâm Thư Nhiên cảm thấy rất khó chịu, nhưng Tô Trà vừa mới giúp cô ta, người đàn ông bên cạnh Tô Trà đã ra tay giúp đỡ nên về tình về lý cô ta cũng muốn nói lời cảm ơn.
Lâm Thư Nhiên vò góc áo rồi ngẩng đầu lên nói: “Tô Trà, chuyện vừa rồi cảm ơn cô nhé.”
“Không có gì.” Tô Trà thản nhiên nói: “Huống chi người giúp cô cũng không phải tôi.” Là Trương Huy.
Tô Trà tự nhận cô không bản lĩnh như Trương Huy, cô cũng không đối phó nổi một người đàn ông đang điên cuồng cầm dao.
Thấy dáng vẻ thản nhiên của Tô Trà, Lâm Thư Nhiên có hơi xấu hổ, sau khi cẩn thận nhìn Tô Trà một lúc, cô ta không nhịn được nói.
“Tô Trà, cô ghét tôi sao?”
Ngay từ lần đầu gặp mặt, Lâm Thư Nhiên đã muốn hỏi câu này, cô ta có thể cảm giác được Tô Trà không thích mình.
Lâm Thư Nhiên cảm thấy ở đây có chút hiểu lầm.
Tô Trà nghe thấy Lâm Thư Nhiên hỏi như vậy, cô cũng không có cảm xúc gì.
Tô Trà ngước mắt lên, ánh mắt sắc bén nhìn Lâm Thư Nhiên.
Bắt gặp ánh mắt sắc bén của Tô Trà, Lâm Thư Nhiên lập tức có cảm giác như mình bị nhìn thấu.
Giống như bị lột đồ ở chốn đông người, điều này khiến Lâm Thư Nhiên vô cùng khó chịu, giống như thứ mà cô ta cố gắng giấu kín đã bị lộ ra trước mắt Tô Trà, không còn gì để che giấu.
Tô Trà không nhìn Lâm Thư Nhiên quá lâu.
Cô nhìn qua chỗ khác bình tĩnh nói: “Cô nghĩ nhiều rồi, không phải vậy đâu.”
Vẫn là câu nói kia, chưa nói tới thích hay không thích.
Song Tô Trà thừa nhận cô không thích Lâm Thư Nhiên, mà cũng không đến nỗi ghét cô ta.
Lẽ ra Lâm Thư Nhiên phải thở phào nhẹ nhõm khi nghe Tô Trà nói vậy nhưng không biết tại sao, khi nghĩ đến ánh mắt vừa rồi Tô Trà nhìn cô ta, Lâm Thư Nhiên không những không thở phào nhẹ nhõm, trái lại còn có cảm giác như bị bóp cổ, nghẹt thở.
Một lúc sau, thấy Lâm Thư Nhiên không nói gì nữa, Tô Trà xoay người đi về phía chiếc xe đậu cách đó không xa.
Trương Huy thấy Tô Trà rời đi cũng nhanh chóng đi theo cô.
Nhìn bóng lưng của Tô Trà, cảm xúc trong lòng Lâm Thư Nhiên lẫn lộn.
Rõ ràng đều là con gái, tại sao cô lại chói mắt thế.
Đúng vậy, là chói mắt, trên người Tô Trà giống như có hào quang.
Tô Trà ở thế giới ánh sáng, còn Lâm Thư Nhiên…
Tô Trà đi đến trước cửa phòng bệnh, cô vẫn chưa vào cửa Vương Diệu Đan đã thấy được bóng dáng của cô.
Nhìn thấy ánh mắt của Vương Diệu Đan, Tô Trà cong khóe môi lộ ra nụ cười nhạt, cô lên tiếng hỏi thăm đầy dịu dàng: "Giáo sư Vương gần đây thế nào rồi, bác sĩ có nói tình trạng khôi phục ra sao không?"
Trong khoảng thời gian gần đây Tô Trà còn bận hơn lúc trước, dự án máy vi tính bắt đầu bước gần đến giai đoạn kết thúc, bước vào công việc kết thúc cuối cùng nên có rất nhiều chuyện bận rộn. Về phía dự án khóa thông minh, bây giờ Vương Vinh Bình đang nằm ở bệnh viện, việc bận cũng không ít. Cho dù có một Tiêu Nhiên theo dõi nhưng Tô Trà vẫn vô cùng bận rộn.
Do gần đây quá bận rộn, nay đã được một tuần kể từ khi Tô Trà tới bệnh viện thăm giáo sư Vương.