Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 468

Cập nhật lúc: 2025-04-08 11:12:32
Lượt xem: 64

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hội nghị được mở rất nhanh, tham gia hội nghị gồm có cấp trên, cơ cấu giáo dục và bộ môn liên quan.

Vốn dĩ dựa theo ý tưởng của Cốc Ích, ngày hội nghị đó nhóm cấp trên có ý muốn mời Tô Trà có rảnh thì ghé qua họp cùng nhưng trùng hợp là ngày đó phòng thí nghiệm của Tô Trà tương đối bận nên không có thời gian tham gia hội nghị, thành ra Cốc Ích thay Tô Trà mở họp.

Trong buổi hội nghị, Cốc Ích là cấp trên của Tô Trà nên đương nhiên sức chú ý cũng khác.

Thời gian tiến hành hội nghị rất lâu, cuối cùng thông qua đề nghị của bên Cốc Ích.

Hội nghị kết thúc không được bao lâu, các trường đại học chuyên ngành điện tử đã bắt đầu bố trí công tác.

Trường học bắt đầu bố trí công tác, vừa đúng lúc cũng là năm khai giảng đầu tiên.

Các bạn trẻ mới bước vào đại học rất tò mò đối với chính sách chuyên ngành điện tử mới này, các bạn trẻ ấy lựa chọn chuyên ngành này với tâm lý muốn thử sức.

Động tĩnh của các trường đại học này không nhỏ, thế lực khắp nơi cũng cảm nhận được hơi thở khác biệt.

Thế lực khắp nơi luôn cảm thấy động tĩnh này không tốt với bọn họ.

Một lần khiến cho bọn họ cảm thấy không tốt lắm là chuyện về "chip". Bây giờ bọn họ có một loại dự cảm vô cùng không tốt.

Thử nghĩ một chút xem, chip vừa ra đời, mọi người đã có TV lớn và tủ lạnh cho mình, cơ cấu giáo dục cũng thường xuyên bị liên lụy, động tĩnh lớn như vậy, chắc chắn là lợi hại hơn lần trước rất nhiều.

Các trường đại học đều bố trí công tác. Đợi khoảng nửa tháng, thế lực khắp nơi không còn nghe thấy tin tức nào nhưng bọn họ lại không có chút cảm giác thả lỏng, trái lại càng thêm căng thẳng hơn.

Cảm giác này là trời yên biển lặng trước bão táp.

Hiện tại gió càng lặng, sóng gió mãnh liệt ở góc tối mới khiến lòng người run sợ.

Thế lực khắp nơi sống trong nỗi thấp thỏm bất an nhưng cây d.a.o treo trên đầu bọn họ vẫn rơi xuống.

Ngày một tháng mười, thành phố Bắc Kinh đăng tin tức thứ nhất: [Chúc mừng máy vi tính thế hệ thứ nhất hoàn thành].

Hơn nữa bọn họ không chỉ đăng báo chí trong nước mà cũng đăng báo chí ra nước ngoài.

Thậm chí trước khi đăng báo chí đã có vài thế lực nhận được tin tức.

Máy vi tính là cái gì?

Dân chúng xem không hiểu máy vi tính là gì, bọn họ chỉ biết thứ được báo chí đăng chắc chắn là một thứ rất lợi hại.

Mà báo chí cũng chỉ giới thiệu đơn giản máy vi tính là gì.

Nhìn nội dung trên báo chí, dân chúng đều cảm thấy ngạc nhiên.

Thôi, mặc kệ là gì, dù sao kỹ thuật này ngoài nước của bọn họ ra không có bất cứ quốc gia nào có nữa, vậy chắc chắn đó là một thứ vô cùng lợi hại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-468.html.]

Còn là do quốc gia bọn họ nghiên cứu và phát minh, quá giỏi, không biết là ai giỏi tới mức có thể nghiên cứu ra một dự án như vậy.

Nội dung trên báo chí được mọi người bàn luận say sưa mà đương sự được mọi người suy đoán còn đang ngủ ở nhà, mơ mơ màng màng nằm trên giường, ngủ tới mức vẻ mặt đầy cảm giác sung sướng.

Dự án máy vi tính thành công, cuối cùng Tô Trà cũng có thời gian để ngủ nướng, chuyện mở họp gì đó cô để viện trưởng Cốc giúp cô làm, nếu không Tô Trà cũng không có thời gian để ngủ nướng ở nhà.

Ánh mặt trời màu vàng chiếu vào từ cửa sổ, vừa ấm áp vừa rực rỡ.

Tại phòng khách, Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi đang thảo luận nội dung trên báo chí hôm nay.

"Vợ à, em nhìn bài báo này xem, bây giờ quốc gia của chúng ta càng ngày càng phát triển." Tô Thắng Dân là một người đàn ông, mỗi ngày ông đều coi thời sự tin tức, ngày thường kho đội vận chuyển bận rộn ông cũng dành bớt thời giờ để đọc báo chí.

Đừng thấy lúc trước Tô Thắng Dân một chữ to cũng không biết đọc, bây giờ ông không giống như trước nữa, tốt xấu gì thời gian học tập cũng rất dài, bây giờ những chữ cái trên báo chí ông cũng có thể đọc được gần hết.

Ít nhiều cũng có một cô con gái học vô cùng giỏi, sau khi không muốn kéo chân của con gái, hai người Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi hợp lại cũng đủ rồi, dốc hết sức b.ú sữa mẹ để học tập.

Gần đây hai người nghe nói có lớp học ban đêm, hai vợ chồng nghĩ nếu không có việc thì nên đi học rồi lấy cái bằng về.

Việc học không có giới hạn, ngày thường cho dù là đội vận chuyển hay trại nuôi heo cũng không cần quá nhiều sức lực. Làm ở đội vận chuyển bạn cần phải biết đọc, bạn phải đi ra ngoài tìm khách hàng. Hơn nữa nếu bạn không biết tính toán ít nhất bạn cũng phải biết đọc chúng.

Nuôi heo cũng không phải đút heo ăn cả ngày, việc nuôi heo cũng nằm trong một môn đại học, heo bị bệnh nào cũng phải đọc sách để tìm xem có cách không.

Hai vợ chồng đều là người kỹ tính, không biết thì học, hai đứa nhỏ trong nhà thông minh như vậy, sao hai vợ chồng bọn họ có thể ngu được?

Trên bàn đặt tờ báo chí hôm nay, Vương Tú Mi chỉ liếc mắt một cái trên mặt bà đã lộ ra nụ cười.

"Chậc, vậy cũng không đúng, tháng ngày bây giờ càng ngày càng tốt. Ngẫm lại khi còn nhỏ chúng ta ăn cơm không đủ no, bây giờ chỉ cần có tay có chân ra ngoài làm công thì không lo đói nữa." Vương Tú Mi tiếp lời.

Khi còn nhỏ bọn họ rất khác bây giờ, ấn định hạn ngạch sản lượng trang trại cho từng hộ gia đình, chăn nuôi có kỹ thuật, việc trồng trọt khoa học bắt đầu đi lên Không nói tới việc khác, chỉ cần nói đến việc gieo trồng và nuôi dưỡng ở quê thôi cũng đã khiến mọi người vui tươi hớn hở rồi.

"Ôi, quả thật là quốc gia của chúng ta rất tài giỏi, người tài cũng nhiều, đọc tờ báo này xem, máy tính gì đó cũng có thể nghiên cứu và phát minh ra, đúng là quá giỏi." Vẻ mặt Tô Thắng Dân tràn đầy sự vui mừng.

"Vậy không phải à, trong văn hoá mấy ngàn năm của quốc gia chúng ta, người tài rất nhiều. Anh nhìn xem trong lịch sử có nhiều người tài như vậy, sau khi cải cách càng có nhiều người tài hơn, người tài nhiều vô cùng."

"Hahaha, quốc gia chúng ta quá giỏi."

Trong phòng khách, tiếng hai vợ chồng nói chuyện đánh thức Tô Trà trong phòng ngủ.

Một tiếng "Cạch" nhỏ vang lên.

Tô Trà mở cửa bước ra, vừa đi vừa dụi mắt nói: "Cha, mẹ, hai người nói chuyện gì mà vui thế?"

"Ôi chào, chúng ta đánh thức con rồi à?" Vương Tú Mi nhìn con gái gật gù như vậy, bà mở miệng hỏi.

"Không hẳn ạ, chút nữa con còn phải ra ngoài, con và Kiều Kiều có hẹn cùng nhau ăn trưa." Tô Trà đáp lại, ngay sau đó hỏi một câu: "Cha mẹ vừa nói chuyện gì vậy, cách tường cũng có thể nghe thấy tiếng cười của hai người."

"Chậc, cha mẹ đang nói về báo chí hôm nay. Con gái à, trên báo chí đăng quốc gia chúng ta thành công nghiên cứu phát minh ra máy vi tính gì đó, cha cũng không biết rõ lắm nhưng xem phần giới thiệu đó thì chắc chắn là thứ rất lợi hại." Người nói chuyện là Tô Thắng Dân.

Loading...