Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 469
Cập nhật lúc: 2025-04-08 11:12:34
Lượt xem: 68
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe thấy lời này của cha, tầm mắt Tô Trà dừng trên tờ báo trên bàn.
Tin tức nhanh ghê, mới đây mà đã đăng tin tức rồi.
"Con gái, chút nữa cha sẽ mua một tờ báo chí cho con. Cha nói cho con nghe, báo chí hôm nay vừa ra được vài phút đã không thể tranh được, cha còn nhìn thấy có người nước ngoài tranh giành tờ báo chí nữa đấy. Lát nữa sẽ mua cho con và đồng nghiệp của con một tờ để xem, mọi người cùng nhau vui vẻ."
Nói tới chuyện này, Tô Thắng Dân không nói bừa chút nào, nay báo chí vừa đăng đã diễn ra cuộc tranh giành điên cuồng.
Tô Trà nghe thấy cha mình nói lời này, cô vội vàng xua tay nói: "Không cần không cần."
Bởi vì tin tức này, các đồng nghiệp cùng đơn vị đã biết sớm rồi…
“À đúng nhỉ, cha quên mất, trong đơn vị của con chắc sẽ có người đưa báo thôi, xem cha lú lẫn chưa này.” Tô Thắng Dân nghe con gái từ chối cũng không để trong lòng, trái lại còn nghĩ ra một lý do hoàn hảo cho con gái.
Tô Trà khẽ mím môi, cười cười với cha mẹ, cũng nói theo: “Dạ, đúng vậy, mỗi ngày đều có người chuyển báo đến đơn vị chúng con.”
Dù sao viện Nghiên cứu Khoa học cũng là cơ quan quốc gia, hàng ngày đều quan tâm tới tin tức thời sự cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa đúng thật là mỗi ngày đều nhận được báo, có chuyên gia phụ trách đưa đến Viện Nghiên cứu Khoa học.
“Trà Trà, hôm nay con được nghỉ, trưa đã không ăn ở nhà rồi, tối con có về ăn không? Nếu con về ăn thì nói cha con mua ít đồ ăn, con muốn ăn gì?”
“Thịt kho tàu ạ.” Tô Trà đáp ngay không cần suy nghĩ.
Thịt kho tàu vừa được nấu xong thơm nức mũi, Tô Trà kích động đến mức nước mắt suýt chảy xuống khóe miệng.
Lâu lắm rồi cô mới được ăn một bữa ngon, bây giờ có thời gian rảnh rỗi tự nhiên sẽ muốn tự đãi bản thân món gì đó, nếu không cũng sẽ rủ Kiều Kiều ra ngoài ăn trưa. Tất nhiên vì cô và cô ấy là những người đồng đạo, cùng là những người mê ăn cơm, cùng có tâm hồn ăn cơm.
“Được thôi, tối nay mẹ sẽ làm thịt kho tàu cho con, con ăn nhiều một chút, mẹ thấy gần đây con lại sụt cân rồi.” Vương Tú Mi vừa nói vừa nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, bà có thể cảm nhận rõ ràng cằm của con đã nhọn lên, trông thần sắc cũng tệ hơn trước.
Tô Trà đưa tay sờ dưới cằm, vẻ mặt mờ mịt.
Cô gầy đi sao?
Hình như cũng hơi gầy đi nhưng không đến mức ốm quá nhiều, dù sao mỗi ngày cô đều ăn đủ ba bữa đúng giờ.
Nhắc đến chuyện ngày ăn ba bữa đúng giờ, cô phải khen ngợi đồng chí Trương Huy. Mỗi lần bận quá không có thời gian, Trương Huy sẽ xuống nhà ăn mua đồ ăn về cho cô, sau đó Tô Trà sẽ giải quyết ngay hành lang phòng thí nghiệm.
Ba người nói chuyện một lúc thì Vương Tú Mi và Tô Thắng Dân phải ra ngoài.
Sau khi tiễn cha mẹ ra khỏi nhà, Tô Trà vuốt mái tóc hơi rối của bản thân lên, nhìn ánh nắng bên ngoài cửa sổ.
Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ trong phòng khách, đã gần chín giờ.
Lúc này Tô Trà không muốn ngủ tiếp nữa, cô chạy đi tắm rửa, thay quần áo rồi ra ngoài.
Cô ra ngoài lúc chín rưỡi sáng, đến nơi đã hẹn vừa đúng mười giờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-469.html.]
Xe dừng tại ven đường lớn, Phó Kiều Kiều đang đợi ở đó liếc mắt một cái đã nhận ra xe của tô Trà nên bước nhanh tới đón. Tô Trà chưa kịp làm gì thì Phó Kiều Kiều mở cửa xe từ bên ngoài.
“Nào, nào, nhanh lên, chúng ta đi mua sắm trước đi. Giờ còn sớm lắm, cửa hàng bách hóa vừa nhập về một ít quần áo mới đó. Nghe nói kiểu dáng khá đẹp, chúng ta đi xem thử.”
Tô Trà còn chưa xuống xe đã nghe thấy giọng nói của Phó Kiều Kiều, cô cười cười, vừa xuống xe vừa nói: “Được, thời tiết dạo này càng lúc càng nóng.”
“Ừm tôi cũng thấy vậy. Hôm nay trời nóng quá, khó chịu thật đấy. Hahaha, lạnh cũng không được mà nóng cũng không được, nóng thì muốn lạnh mà lạnh lại muốn nóng, ây dà, khổ quá.” Sau khi cằn nhằn mấy câu, Phó Kiều Kiều giơ tay lau mồ hôi trên trán, ngẩng đầu nhìn mặt trời thiêu đốt trên bầu trời.
Sau khi xe dừng lại, Trương Huy cũng xuống xe phía sau Tô Trà.
Tô Trà và Phó Kiều Kiều đi phía trước, Trương Huy im lặng đi phía sau.
Con gái luôn có vô số chuyện để nói khi gặp nhau. Tô Trà vốn không phải người nói nhiều nhưng bây giờ cô và Phó Kiều Kiều lại có rất nhiều thứ để nói.
Hai người trò chuyện về tình hình gần đây rồi lại quay sang Cận Tùng. Nhắc tới Cận Tùng, Phó Kiều Kiều lại không hề tỏ ra xấu hổ.
Theo ý của Phó Kiều Kiều, hẹn hò với ai đó không cần phải xấu hổ làm gì, tính tình của cô ấy không phải kiểu hay ngại ngùng mà ngược lại cô ấy luôn phóng khoáng, tự do. Cận Tùng cũng hiểu tính cô ấy từ trước khi hai người hẹn hò.
Nhắc đến Cận Tùng, Phó Kiều Kiều không khỏi nhắc đến Lâm Thư Nhiên.
Suy cho cùng, Lâm Thư Nhiên và Cận Tùng là bạn cùng lớp đại học, huống chi mỗi lần Phó Kiều Kiều đến cũng phải gặp mặt trò chuyện với cô ta.
Phó Kiều Kiều rất lo lắng, cô ấy vẫn luôn thích bảo vệ những cô gái xinh đẹp mạnh mẽ như vậy. Đặc biệt là khi gặp Lâm Thư Nhiên, cô ta rất biết cách để người khác thông cảm cho mình.
Trước kia Phó Kiều Kiều không thích mấy cô gái nũng nịu yếu đuối nhưng Lâm Thư Nhiên không giống vậy, cô ta không yếu ớt, hơn nữa tính tình cũng khiến người ta thoải mái khi tiếp xúc.
“Trà Trà, tôi nghe Thư Nhiên nói lần trước cô ấy gặp cô, còn nhờ tôi cảm ơn cô giúp cô ấy, tên đàn ông kia đã bị Cục Công an bắt giữ rồi. Tên này đúng là điên luôn rồi, trên đường cái mà dám dùng d.a.o đ.â.m người.” Nhắc tới chuyện này, Phó Kiều Kiều lại xúc động.
“Lần trước cô ấy đã cảm ơn rồi.” Tô Trà nhàn nhạt trả lời.
Tô Trà thật sự không có ý định tiếp xúc với Lâm Thư Nhiên.
Tô Trà đánh giá cô gái Lâm Thư Nhiên này cũng xem như có chút thông mình, che giấu nội tâm rất tốt. Ví dụ như tâm tư đối với Cận Tùng, nhân vật chính là Cận Tùng và bạn gái Phó Kiều Kiều cũng không phát hiện ra.
Có lẽ là do giọng điệu của Tô Trà quá rõ ràng, Phó Kiều Kiều mơ hồ đoán được gì đó, im lặng dời ánh mắt sang nhìn Tô Trà. Thấy vẻ mặt bình thản của cô, Phó Kiều Kiều mím môi, ngập ngừng hỏi thử:
“Trà Trà, hình như cậu với Thư Nhiên…”
Nghe được lời nói của Phó Kiều Kiều, Tô Trà quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Phó Kiều Kiều, cô im lặng một lát rồi mở miệng “ừm” một tiếng, xem như là bày tỏ quan điểm của mình.
Tô Trà trả lời thẳng thắn thoải mái như vậy nhưng thật ra Phó Kiều Kiều lại không có suy nghĩ gì. Ví dụ như nghĩ Tô Trà lòng dạ hẹp hòi,... Cô ấy đã quen biết Tô Trà hai năm, còn lâu hơn so với Lâm Thư Nhiên nên tất nhiên trong lòng Phó Kiều Kiều, địa vị của Tô Trà tự nhiên sẽ quan trọng hơn.
Biết đâu Tô Trà có thể trở thành chị dâu của cô ấy trong tương lai, chỉ cần mỗi việc này thôi, hai người đã không giống nhau rồi.
Hơn nữa dựa vào sự hiểu biết của cô ấy về Tô Trà, cô cũng không phải loại người nhỏ mọn như vậy.