Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 470
Cập nhật lúc: 2025-04-08 11:12:36
Lượt xem: 99
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vậy nên, Phó Kiều Kiều khó hiểu hỏi: “Trà Trà, Thư Nhiên có gì không ổn sao?”
Nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của Phó Kiều Kiều, Tô Trà nghĩ thầm đứa nhỏ này quá ngây thơ rồi.
Cô nâng tay xoa đầu Phó Kiều Kiều một cách trìu mến, sau đó mới nói: “Cũng không có gì không ổn cả. Nói thế này nhé, có phải Lâm Thư Nhiên thường xuyên đi chơi với cô và Cận Tùng không?”
“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”
Nhìn cô bạn nhỏ ngốc nghếch của mình, Tô Trà cũng bất lực.
Chị em à, như vậy mà còn không có vấn đề nữa hả?
Vấn đề này lớn lắm đấy, người ta đang săm soi thịt trong nồi của cô, vậy mà người chị em này còn không biết gì.
“Nói như này đi, nếu như tôi và anh trai cô cùng nhau đi chơi, cô có muốn đi theo chúng tôi không?” Tô Trà đổi một ví dụ khác.
“Làm sao có thể như vậy được, anh tôi và cô đi chơi tại sao tôi phải đi theo làm bóng đèn chứ?” Đây chắc chắn là lời nói thật lòng của Phó Kiều Kiều, nhưng còn một câu Phó Kiều Kiều chưa nói đó là… Nếu cô ấy đòi đi theo, làm sao Phó Hành Khanh có thể đồng ý được chứ?
Trả lời theo phản xạ xong, Tô Trà không nói gì nữa, chỉ cười như chế nhạo nhìn Phó Kiều Kiều.
Bấy giờ Phó Kiều Kiều mới muộn màng nhận ra…
Bóng đèn…
Cô ấy và Cận Tùng đang có quan hệ tình cảm, thế nhưng đi chơi ba lần hết hai lần đã có mặt Lâm Thư Nhiên. Trước đây cô ấy cũng không nghĩ đó là chuyện gì to tát nhưng hiện tại Tô Trà chỉ cần gật đầu một cái đã nhìn thấu, nghĩ lại chuyện này kiểu gì cũng thấy có vấn đề.
Chỗ nào cũng sai cả!
“Trà Trà, ý cô là Thư Nhiên thích Cận Tùng?” Phó Kiều Kiều trợn tròn mắt, hiển nhiên chuyện này khiến cô ấy quá sốc.
“Uầy, không ngờ chuyện lại như thế này.” Phó Kiều Kiều vẫn chưa hồi phục tinh thần được.
Tô Trà thấy Phó Kiều Kiều như vậy, đang tự hỏi người chị em này có buồn không khi bạn thân thích bạn trai mình thì bỗng Phó Kiều Kiều nâng tay lên vỗ trán mình.
“A, tôi nhớ ra rồi, hình như quả thật có manh mối đó. Trước đây tôi không phát hiện ra.” Bây giờ Phó Kiều Kiều mới nhớ ra, đôi khi ánh mắt của Lâm Thư Nhiên nhìn Cận Tùng hơi sai sai.
Còn về buồn bã gì đó, Phó Kiều Kiều cũng không yếu đuối như vậy. Hơn nữa bây giờ Cận Tùng cũng không có ý kia, còn nếu Cận Tùng thật sự bị câu đi thì Phó Kiều Kiều còn phải cảm ơn cô ta đã thu nhận.
“Trà Trà, cậu nghĩ Cận Tùng có biết chuyện này hay không?” Phó Kiều Kiều lại hỏi.
“Tên ngốc đó không biết đâu. Dù sao tôi và Cận Tùng cũng là bạn tốt, chúng tôi quen nhau đã lâu, tôi cũng phần nào hiểu được cậu ta. Mặc dù người này học hành thông minh nhưng mấy vấn đề cá nhân lại không thông minh chút nào, cho nên khi cậu ta thành bạn trai cậu, tôi mới thấy rất bất ngờ.”
Tô Trà thật sự không nói giúp cho Cận Tùng, cô thật sự cảm thấy việc tên ngốc Cận Tùng kia có thể trở thành người thoát ế đầu tiên trong ba người quả là một bí ẩn thế giới.
Tất nhiên cả ba người đều là bạn tốt của nhau, bất kì ai trong số họ cũng được nhiều người theo đuổi nhưng so với cô và Trầm Nghiễm, người theo đuổi Cận Tùng chắc chắn ít nhất trong ba người.
Bây giờ nghĩ lại, mối quan hệ hiện tại của ba người họ… ừm, nếu sau này cô kết hôn với Phó Hành Khanh, vậy ba người họ sẽ là họ hàng thân thích rồi.
Cận Tùng và Phó Kiều Kiều đang yêu nhau, Phó Kiều Kiều và Phó Hành Khanh là anh em ruột, cô và Phó Hành Khanh rất có thể sẽ trở thành một đôi trong tương lai, còn Trầm Nghiễm là anh trai đỡ đầu của cô.
Ầy, đúng là dây mơ rễ má mà, quan hệ kiểu này hơi bị phức tạp đó.
“Trà Trà, chiều nay tôi phải tìm Cận Tùng nói chuyện này.”
“Ồ, vậy mà tôi tưởng cô sẽ không để ý chuyện này chứ.” Tô Trà cười cười trêu chọc một câu.
“Thôi, phải đi chứ, người ta đang cố đào góc tường nhà tôi, làm sao tôi có thể không để ý được, tôi cũng không phải đồ ngốc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-470.html.]
Đi tiếp một hồi, hai người đã tới cửa hàng bách hóa.
Sau khi dạo một vòng, Tô Trà và Phó Kiều Kiều mỗi người mua một bộ quần áo mới, Tô Trà còn mua thêm một lọ mực nước, cô nhớ ra mực ở nhà đã sắp hết nên tiện đường mua thêm.
Ra khỏi cửa hàng bách hóa, hai người bắt xe đến nhà hàng của Tần Mạt.
Uầy, thật là trùng hợp.
Hôm nay Tần Mạt cũng tình cờ đến nhà hàng, thấy Tô Trà và Phó Kiều Kiều đi vào vội vàng chào hỏi ngay lập tức.
“Ôi, sao hai vị lại có thời gian rảnh rỗi đến đây? Muốn ăn cái gì, hôm nay anh mời khách.” Tần Mạt cười cười nói.
“Không cần, em muốn đãi Trà Trà bữa tối.” Phó Kiều Kiều xua tay từ chối.
Việc nào ra việc nấy, chỉ một bữa ăn mà thôi, dù là người quen cũng không nên chiếm lợi làm gì, không phải không có tiền mà là làm người phải biết điều.
Tô Trà cũng có ý này, không thể lần nào đến cũng để Tần Mạt mời khách, cô cũng không thiếu chút tiền đó.
Tần Mạt là ai chứ, những chuyện này anh ta vẫn hiểu rõ, thấy Tô Trà và Phó Kiều Kiều đều như vậy, anh ta cũng thôi không nhắc đến chuyện mời khách nữa.
“Tầng một hay tầng hai, anh sắp xếp cho hai em.” Tần Mạt lại nói.
“Tầng hai đi.” Phó Kiều Kiều đáp.
Sở dĩ chọn tầng hai là vì Phó Kiều Kiều lo lắng đến thân phận nhạy cảm của Tô Trà, ngồi tầng hai sẽ giữ bí mật tốt hơn, tránh được không ít phiền phức.
Tần Mạt lập tức dẫn Tô Trà và Phó Kiều Kiều lên tầng hai, nhìn bóng lưng của hai người họ, Tần Mạt nâng tay sờ sờ cằm, sau đó trộm cười.
Anh ta nhấc điện thoại cố định của nhà hàng lên, bấm một dãy số.
“Bíp…bíp…bíp…”
Sau ba hồi chuông, bên kia điện thoại đã có người bắt máy.
“Xin chào, tôi tìm Phó Hành Khanh.” Tần Mạt nói.
Bên kia, tại quân khu.
Trong buồng trực, anh lính nhỏ nghe đầu dây bên kia nói, ngẩng đầu lên thấy Phó Hành Khanh vừa đúng lúc quay về, anh ta dời điện thoại ra xa, cao giọng nói với bóng người kia.
“Đồng chí Phó, có người điện thoại tìm anh này.”
Phó Hành Khanh vừa trở về sau chuyến việt dã cách đây năm cây số, cả người đầy mồ hôi và bùn đất, đang định quay về kí túc xá tắm rửa đột nhiên nghe thấy tiếng đồng đội trực ca hét lên, anh lập tức dừng chân.
Vốn dĩ anh đang đi về hướng ký túc xá thì quay lại, bước mấy bước đến quầy trực.
“Đồng chí Phó, đây.” Anh lính nhỏ vừa nói vừa đưa điện thoại cho anh.
“Cảm ơn.” Phó Hành Khanh đưa tay nhận lấy, mím đôi môi mỏng, đưa điện thoại lại gần tai, trầm giọng khàn khàn nói: “Xin chào, tôi là Phó Hành Khanh.”
“Ồ, trùng hợp nhỉ. Tôi còn tưởng khả năng cao là cậu không nhận điện thoại được chứ.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc của Tần Mạt, trong lòng Phó Hành Khanh xẹt qua một tia mất mát ngay lập tức.
Anh còn tưởng rằng…
Kể từ lần trước anh rời Bắc Kinh, phải hơn nửa năm anh không nhận được điện thoại của Tô Trà, sau đó mới nhận được hai cuộc gọi, bây giờ đã hơn hai tháng kể từ lần cuối anh được gọi.