Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 472
Cập nhật lúc: 2025-04-08 11:12:40
Lượt xem: 51
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khuôn mặt của Phó Hành Khanh cũng không chê vào đâu được, đường nét tinh xảo, thanh tú nhưng không nữ tính. Có lẽ là vì nghề nghiệp mà trên người anh tỏa ra cảm giác nam tính và khí phách.
Người ta nói cắt tóc húi cua chính là cách hiệu quả nhất để kiểm tra giá trị nhan sắc của một người đàn ông, Phó Hành Khanh thật sự rất hợp với kiểu tóc này. Đầu húi cua khiến anh trông sạch sẽ và gọn gàng, khí chất kiêu ngạo nhưng lại mang theo một tầng tinh anh sắc bén.
Từ góc nhìn của một cô gái mà nói, không có gì để bắt bẻ.
Thế nhưng Phó Kiều Kiều lại không hiểu rõ ý trong câu trả lời của Tô Trà nên vẫn hỏi lại: “Trà Trà, vậy tại sao cô vẫn…chưa xác định mối quan hệ với anh tôi?”
“Cái này…” Tô Trà nhướng mày, dừng một chút rồi lại nói tiếp: “Thuận theo tự nhiên thì hơn.”
“Ầy, cũng đúng, cô còn trẻ, không vội làm gì.” Phó Kiều Kiều phụ họa một câu, sau đó lại bắt đầu nghĩ đến vấn đề khác.
“Trà Trà, vậy cô thích điều gì ở anh tôi?”
“Hừm, cậu đoán xem?” Tô Trà cười hỏi.
“Tôi đoán?” Phó Kiều Kiều cũng nghiêm túc suy nghĩ một lát, lúc lâu sau mới ngập ngừng dò hỏi: “Nhan sắc?”
“Phụt, khụ khụ khụ…” Phó Kiều Kiều đã thành công làm cho Tô Trà bị sặc khi nghe phải mấy lời hổ báo kia của cô ấy.
Cái quái gì vậy, còn nghĩ đến cả nhan sắc!
Tô Trà: Cô là người phụ nữ nông cạn đến vậy sao?
Khụ khụ khụ, vả lại cho dù là vì phương diện này đi nữa thì cũng không nên nói oang oang ra thế chứ.
Cứ nói bừa đi, sao lại nói thật làm gì!
Cô cũng cần mặt mũi chứ!
“Không, không, không, chủ nhân, cô không hề nông cạn chút nào.” Hệ thống đáp lời trong đầu Tô Trà, tiếp tục nói: “Điều mà cô thích chính là sự tốt đẹp bên trong của Phó Hành Khanh chứ.”
Về phần bên trong nào, cái này cũng chỉ có thể ngầm hiểu chứ không thể nói ra.
Ví dụ như…anh là chuyên gia chăn nuôi heo?
Phẩm chất bên trong này hoàn toàn không hề đụng hàng với người khác!
Kỹ thuật tiên tiến nhất của chuyên gia chăn nuôi heo là gì?
Đó là: Dù không ở bên bạn, người ta cũng có thể gọi đồ ăn cho bạn từ xa…
Tô Trà nghe thấy hệ thống nịnh nọt, trong lòng cô không nhịn được trộm vui vẻ, không cẩn thận lộ ra bản chất.
Ây dà, không phải thế hay sao? Cô cũng không phải là người nông cạn, nếu thích ai thì phải xem xét phẩm chất bên trong của người đó chứ.
Đúng đúng, thứ cô coi trọng là phẩm chất bên trong của Phó Hành Khanh, vừa điềm tĩnh vừa nghiêm túc, lại không lả lơi ong bướm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-472.html.]
Nhưng nhắc tới từ “nhan sắc”, Tô Trà cần phải nêu một số ý kiến là đời trước, trên mạng có rất nhiều người trêu đùa rằng khi một đôi nam nữ tìm hiểu nhau, nếu người kia nói không thích hợp nghĩa là đang chê bạn nghèo, người kia nói không có cảm giác nghĩa là đang chê bạn xấu, nếu vừa thấy đã yêu là do bạn đẹp, nếu nói là đã suy nghĩ cẩn thận là do bạn giàu.
Thật ra hiện thực xã hội đúng là như vậy, không phải vì tam quan của Tô Trà có vấn đề, hơn nữa vấn đề này không chỉ đúng với mỗi phái nữ mà còn đúng với cả phái nam.
Đàn ông há mồm ngậm miệng đều nói phụ nữ coi trọng vật chất, nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận hơn vậy chẳng lẽ đàn ông không coi trọng vật chất hay sao? Trên đời này cũng không hề thiếu những tên đàn ông tham ăn biếng làm.
Đương nhiên, con người coi trọng vật chất là bình thường nhưng cũng phải tùy từng trường hợp. Nếu một người dựa vào cố gắng của chính mình, dùng tiền do bản thân kiếm ra thì không sao nhưng nếu sống dựa vào tiền tài của người khác thì chuyện đó lại không hay ho gì.
Tô Trà không tin rằng trên thế giới có tình yêu sét đánh nào mà không dựa vào ngoại hình cả, cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên, cái đầu tiên ấy là mặt.
Lần đầu tiên gặp, chẳng ai có thời gian thưởng thức được những thứ như vẻ đẹp tâm hồn.
Cho nên nói thực tế hơn một chút, nếu nói Tô Trà vừa ý vẻ đẹp trai của Phó Hành Khanh, vậy điều đó cũng có vài phần chính xác.
Thử nghĩ xem, nếu Phó Hành Khanh vừa xấu vừa lùn, vậy Tô Trà… khụ khụ, cái đó, không cần nói thì ai cũng hiểu rồi đấy.
Hệ thống nhìn chủ nhân đang lâng lâng của mình, nó không nói gì, chỉ mắng vài câu trong lòng mà thôi.
Phó Kiều Kiều ở bên cạnh nhìn mặt mày Tô Trà tươi rói, hơi tò mò cô đang cười chuyện gì.
“Trà Trà ơi, trở lại bình thường thôi, đang nghĩ đến chuyện gì mà vui thế? Ha ha ha, không phải đang nghĩ đến anh trai của tôi đấy chứ?” Lúc nói đến đây, vẻ mặt Phó Kiều Kiều như muốn nói thôi tôi xin, chắc không phải đâu chứ.
Một câu này của Phó Kiều Kiều đã kéo hồn Tô Trà về lại xác. Cô ngước mắt lên nhìn Phó Kiều Kiều, sau đó ngồi thẳng lưng nhưng nụ cười tươi trên mặt vẫn chưa hề tắt, nói: “Tôi nghĩ được cái gì cơ chứ? Khụ khụ, chẳng là… tôi nghĩ về chuyện công việc ấy mà.”
“Ấy chà, sao đến lúc ăn cơm cô còn nghĩ đến công việc làm gì. Lúc trước cô bận rộn một thời gian rồi, bây giờ mới có lúc rảnh rang sao còn nhớ đến chuyện đó chứ?” Phó Kiều Kiều nói xong lại nghĩ đến tin tức trên báo hôm nay nên hỏi tiếp: “Trà Trà này, hôm nay cô có đọc báo không?”
“Hả? Có chuyện gì hay sao?” Tô Trà hỏi lại một câu.
“Còn chuyện gì nữa, là chuyện máy vi tính đó. Tôi nói cô nghe, gần đây ở trường đại học có nhiều chuyện xảy ra lắm đó, mọi người đều bắt đầu chú ý đến ngành điện tử, cô giỏi thật nha.”
“Cũng tàm tạm, không đến nỗi khoa trương như vậy đâu.” Khóe môi Tô Trà lộ ra một nụ cười, trả lời.
“Không khoa trương, không hề khoa trương chút nào đâu. Tôi nói nha Trà Trà, nếu hiện tại không phải vừa lúc khai giảng, ngành điện tử của trường sẽ còn tuyên truyền mạnh hơn nhiều. Vả lại sinh viên mới của ngành này cũng không hề ít, ngành điện tử nổi tiếng rồi, sớm biết như thế trước kia tôi cũng đăng ký ngành điện tử.” Phó Kiều Kiều lải nhải kể đến những biến động trong trường học, giọng điệu toát ra sự hâm mộ và ghen tị.
Hầy, lúc cô ấy tuyển chuyên ngành vẫn còn quá non và xanh, bây giờ nhìn chuyên ngành điện tử của Trà Trà xem, có tương lai hơn nhiều.
Tô Trà nghe bạn thân kể lể, vẻ mặt thong dong, bình tĩnh bưng tách trà trên bàn lên rồi uống một ngụm.
Chưa kể những gì được đăng trên báo ngày hôm nay mà chỉ cần nhìn vào quá trình phát triển chuyên môn bắt đầu mở rộng cách đây không lâu, bây giờ cô đã có được câu trả lời rồi.
Lúc trước tổ chức ở khắp nơi còn đang buồn bực vì sao lại có sự thay đổi lớn như vậy, hay lắm, chuẩn bị lâu như thế hóa ra là đang chờ thời cơ này.
Không biết là ai làm ra dự án máy vi tính đó, lúc trước là con chip, hiện giờ lại đến máy tính.
Bọn họ lập tức suy đoán rằng hai dự án này có phải do một người phụ trách hay không. Nếu không phải thì sao lại trùng hợp như vậy? Lúc trước không hề có thay đổi gì còn mấy năm nay lại làm bọn họ khiếp sợ vài lần.
Nếu so sánh với hoàn cảnh môi trường quốc tế, bên nước ngoài kỹ thuật phát triển tân tiến hơn rất nhiều so với trong nước. Bây giờ con chip và máy vi tính vừa xuất hiện đã khiến cục diện xoay chiều.