Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 473

Cập nhật lúc: 2025-04-08 11:12:42
Lượt xem: 72

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chưa kể đến máy vi tính, trước kia con chip cũng chiếm một phần thị trường không nhỏ, vốn dĩ kỹ thuật chip cũng rất được chào đón rồi. Lúc trước người mua đều phải nhập khẩu con chip từ quốc gia khác, hiện tại thị trường có thêm lựa chọn, người buôn bán coi trọng lợi nhuận, tất nhiên sẽ lựa chọn phương án tối ưu nhất.

Nhiều nơi khác muốn nghiên cứu ra con chip kiểu mới cũng phải đầu tư một khoản rất lớn.

Thậm chí bộ ngoại giao cũng nhận được không ít cuộc gọi, một đống người gọi tới đều nói là muốn giao lưu nhưng trong lời nói của ai ít nhiều cũng đều có ẩn ý hứng thú với chuyện về máy vi tính.

Hôm nay bộ ngoại giao gần như bận đến vỡ trận, chỉ mỗi chuyện nghe điện thoại thôi cũng đã khiến họ khô miệng rồi.

Chẳng qua mặc dù mọi người mệt nhưng trong lòng rất vui vẻ, có câu nói quốc gia yếu thì không có ngoại giao mà.

Hiện giờ địa vị của nước họ đã thay đổi, trước kia bọn họ là người phải gọi điện cho người ta, bây giờ ai cũng chủ động gọi đến đây, giọng điệu người nào người nấy cũng rất khách sáo.

Ngay cả Cốc Ích ở viện Nghiên cứu Khoa học cũng nhận được không ít cuộc điện thoại.

Hiện tại Tô Trà đang ăn cơm cùng với bạn thân, viện trưởng Cốc còn ở văn phòng tiếp điện thoại kia kìa.

“Smith, ngại quá, dự án này tạm thời không tiện công bố quá nhiều tin tức ra ngoài.”

“Không không không, tôi biết chúng ta là bạn bè, hiện tại chúng ta vẫn là bạn bè mà.”

Bạn là bạn, nhưng cái nào nặng cái nào nhẹ vẫn phải phân biệt rõ ràng.

Cốc Ích không phải đồ ngốc, chuyện gì có thể nói, chuyện gì không thể nói, trong lòng đều rõ rành rành.

Đầu bên kia điện thoại, không biết Smith nói gì đó khiến nụ cười trên mặt Cốc Ích càng xán lạn hơn.

“Cái gì? Ông muốn tới chỗ chúng tôi hả? Không không không, hoan nghênh, hoan nghênh chứ.” Cốc Ích cười ha hả nói tiếp: “Gặp mặt á? Không thành vấn đề, không thành vấn đề.”

“Hả? Có khả năng cô ấy không có thời gian đâu, ông cũng biết có chuyện gì đều do tôi xử lý mà, đúng đúng đúng, không tiện gặp mặt lắm.”

Cốc Ích không chút do dự từ chối lời ngỏ ý muốn gặp mặt Tô Trà của đối phương một lần nữa.

Đùa à, với tầm quan trọng của Tô Trà cũng không thể tùy tiện gặp người khác được. Huống chi thân phận của cô vẫn đang được bảo mật, đây đều xuất phát từ sự an toàn của cô.

Ông Smith trong điện thoại cũng là một người có tên tuổi trong giới nghiên cứu khoa học. Trùng hợp là lúc trước, Cốc Ích nhắc tới chuyện nước ngoài đang định làm dự án nghiên cứu điện tử, dự án đó là của ông ta.

Hiện tại Smith gọi điện thoại tới, rõ ràng là có dụng ý khác, có thể hiểu được công sức mấy năm nghiên cứu lại bị Tô Trà giành trước một bước, trong lòng nhất định không thoải mái rồi.

Nhưng giới khoa học cũng không quan trọng thứ tự trước hay sau, chỉ cần dùng thành quả để chứng minh là được.

Sau vài phút, Cốc Ích cúp điện thoại.

“Hầy…” Cốc Ích cảm thấy mỹ mãn thở dài một tiếng, bưng cốc trà đã lạnh trên mặt bàn, vui vẻ uống một ngụm.

Chậc chậc chậc, hôm nay cốc trà lạnh mà ngon quá, uống vào cả người đều cảm thấy dễ chịu.

Cốc Ích thảnh thơi ngồi ở bàn làm việc thưởng thức trà lạnh. Đúng lúc này, cửa văn phòng bỗng dưng bị gõ vang lên vài tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-473.html.]

“Vào đi.” Cốc Ích hô một câu.

Ông ta vừa nói xong thì cửa văn phòng bị đẩy ra.

Vương Vinh Bình cười ha hả đi vào, thấy Cốc Ích đang nhàn nhã thì trêu ghẹo một câu: “Hưởng thụ quá nhỉ, gần đây chơi trội quá ha, chắc trong lòng đang đắc ý lắm chứ gì?”

“Hừ, ông nói gì đấy, không phải tôi đang làm việc đây à? Tô Trà không thích những việc xã giao này, tôi cũng chỉ đang làm hộ thôi, làm hộ thôi mà, ha ha ha ha.” Cốc Ích khiêm tốn nói.

Nhắc đến chuyện gần đây, Cốc Ích xem như được khoe mẽ một phen, không chỉ được gặp mặt lãnh đạo, người tìm đến để ca ngợi cũng rất nhiều.

Mỗi ngày Cốc Ích bị người ta chạy theo đuôi nịnh nọt, cảm giác này thật sự không tồi.

Hai người đã là bạn già vài chục năm, tính tình Cốc Ích như thế nào, chả lẽ Vương Vinh Bình có thể không biết hay sao?

Vương Vinh Bình nghe ông bạn giả vờ khiêm tốn, ông ấy không khách sáo phàn nàn ngay lập tức: “Khóe miệng ông đều kéo tới mang tai rồi, hừ, còn diễn cái gì nữa, ông còn muốn vờ vịt với tôi nữa à?”

“Ha ha ha ha, tôi không được giả bộ à? Tôi mà khoe khoang quá sợ bị người ta đánh mất.” Cốc Ích cười ha hả trả lời, sau đó đứng dậy rót một cốc trà cho Vương Vinh Bình rồi mới nói tiếp: “Lại đây, nếm thử loại trà mới này của tôi xem, mùi vị không tệ đâu, giúp tỉnh táo tinh thần khá tốt.”

“Được rồi, đừng khoe lá trà của ông nữa, hôm nay tôi tới tìm ông để nói chuyện quan trọng.”

Cốc Ích nghe thấy Vương Vinh Bình nói phải bàn “chuyện quan trọng” thì vẻ mặt khoe khoang mới thu lại vài phần, trong đầu suy đoán mục đích của ông ấy, ông ta không khỏi ngồi thẳng người lên.

Vương Vinh Bình đã phẫu thuật xong được một thời gian, sau khi xuất viện ông ấy ở nhà nghỉ ngơi hơn hai tháng.

Cho nên Cốc Ích cũng đoán được Vương Vinh Bình tới đây nhất định là vì chuyện công việc.

Nhắc tới chuyện này, Cốc Ích có hơi khó xử, muốn nói lại thôi nhìn Vương Vinh Bình vài lần, sau đó cân nhắc tìm từ rồi mới nói: “Lão Vương à, ông muốn quay về làm việc hả?”

“Đúng vậy, tôi ở nhà nhiều, nhàn đến nỗi sắp mọc lông đây này…”

Vương Vinh Bình tự quở trách làm Cốc Ích cảm thấy chuyện này không thể tiếp tục thêm được nữa.

Mà Vương Vinh Bình cũng đã nhận ra thái độ khác thường của Cốc Ích, ngẩng đầu nhìn ông ta.

Ông ấy liếc mắt một cái đã nhận ra quả nhiên Cốc Ích đang giấu giếm mình chuyện gì đó.

Thật ra sau một quãng thời gian dài, Vương Vinh Bình cũng không phải không nhận ra được gì.

Sức khỏe của mình, bản thân là người rõ ràng nhất. Từ sau khi giải phẫu xong, Vương Vinh Bình cũng biết sức khỏe của ông ấy không còn tốt như trước, có đôi khi hơi mệt một chút đã không thoải mái rồi.

Dù sao ông ấy đã có tuổi nên cũng nghĩ thoáng hơn nhiều. Ông ấy cũng đoán được vì sao Cốc Ích lại bày ra dáng vẻ này.

“Lão Cốc à, ông nói thật xem nào, tôi còn có thể tham dự dự án khóa thông minh hay không?” Ông ấy không hy vọng những chuyện xa vời khác, chỉ muốn hoàn thành dự án khóa thông minh này.

Chỉ một câu này thôi, Cốc Ích cũng nhận ra Vương Vinh Bình đã đoán được cái gì, lập tức nói: “Dự án này khẳng định không có vấn đề gì nhưng ông phải chú ý sức khỏe, không thể thức đêm nữa đâu đấy.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, tôi còn sợ tôi phải thu đồ cuốn gói về nhà ngay cơ chứ. Vẫn còn may, nếu làm xong dự án này là tôi đã mãn nguyện rồi.” Vương Vinh Bình vỗ ngực, cười rồi nói tiếp: “Thật ra cũng không có gì, tôi cũng có tuổi rồi, đã đến lúc về hưu, nên giao lại gánh nặng cho lứa thanh niên làm thôi.”

Mặc dù ông ấy nói vậy nhưng hai hốc mắt lại không kiềm chế được mà đỏ lên.

Loading...