Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 474

Cập nhật lúc: 2025-04-08 11:12:44
Lượt xem: 72

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vương Vinh Bình đã ở vị trí này nhiều năm như vậy, nếu đột nhiên phải rời đi trong lòng cũng có vài phần luyến tiếc.

Nhưng ở trước mặt Cốc Ích, Vương Vinh Bình vẫn mạnh mẽ cười nói: “Vừa lúc, nếu tôi về nhà, tôi sẽ dành thời gian cho vợ của tôi. Lúc còn trẻ, bà ấy phàn nàn rằng tôi không dành thời gian cho bà ấy. Bây giờ thì tốt rồi, sau khi dự án hoàn thành, tôi có thể ở bên bà ấy mỗi ngày.”

Cốc Ích thấy Vương Vinh Bình như vậy trong lòng ông ta cũng khó chịu.

Vương Vinh Bình ở trong văn phòng của Cốc Ích hơn nửa tiếng đồng hồ, xác nhận xong hai ngày sau có thể đi làm lại, thuận tiện thảo luận chút chuyện công việc rồi mới rời đi.

Bên kia, Tô Trà và Phó Kiều Kiều đã kết thúc “trận chiến”.

Vẻ mặt Tô Trà hài lòng ngồi trên ghế, dùng tay xoa bụng nhỏ hơi phồng lên của bản thân.

Phó Kiều Kiều ngồi bên cạnh cũng ăn no căng, làm động tác y hệt cô bạn của mình.

“Trà Trà, lát nữa cô định đi đâu đấy?” Phó Kiều Kiều hỏi.

“Lát nữa tôi định đến trụ sở lớn một chuyến để tìm Trầm Trang.” Đây là chuyện trước khi đi ra ngoài Tô Trà đã hẹn trước với Trầm Trang.

Quãng thời gian trước cô rất bận nên không có thời giờ để chú ý đến chuyện của Trầm Trang.

Bây giờ cô rảnh rỗi nên định gặp mặt anh ta bàn bạc vài câu.

Lúc trước cô giao một đống tiền cho Trầm Trang đầu tư, sau thời gian dài cũng muốn biết tình hình như thế nào.

Phó Kiều Kiều nghe thấy Tô Trà muốn đến trụ sở lớn thì nói: “Vậy sẵn tiện tôi với cô cùng nhau đi về thăm bà nội tôi, lần trước bà tôi còn nhắc tôi mãi đó.”

“Được.” Tô Trà trả lời.

Tầm hai giờ, Tô Trà và Phó Kiều Kiều đi ra tiệm cơm.

Tần Mạt nhìn bóng dáng hai người rời đi, trong lòng vẫn không nhịn được âm thầm cảm thán.

Theo như quan sát lúc đầu của anh ta, Tô Trà rất hòa hợp với gia đình của Phó Hành Khanh, không có chuyện bà cô bên chồng độc ác xảy ra được, vì bà cô bên chồng bây giờ đã thành bạn thân của Tô Trà rồi.

Nếu nói anh ta nể ai nhất thì Tần Mạt vẫn nể Phó Hành Khanh nhất, trước đó anh không để lộ một chút ý định gì, nhìn con gái nhà người ta còn không nói một câu, đúng là kẻ giấu tâm tư kín mít.

Nhưng anh đúng là gần quan được ban lộc, Phó Hành Khanh lặng lẽ trộm bạn thân của em gái thành người yêu, giỏi thật đấy.

Tần Mạt nghĩ trộm, chờ Phó Hành Khanh về phải bắt anh mời mọi người ăn một bữa mới được.

Phó Hành Khanh đã thoát kiếp độc thân, nhất định phải chiêu đãi khách một lần chứ.

Sau nửa tiếng đồng hồ, Phó Kiều Kiều và Tô Trà đến trụ sở lớn, đăng ký xong thì xe đi vào bên trong.

Trương Huy tìm được vị trí đỗ xe, anh ấy dùng chân trước điều khiển xe ổn định, sau đó hai cô gái mới xuống xe.

“Trà Trà, chúng ta đi cùng nhau đi, tôi chuẩn bị đi tìm Cận Tùng, nếu cô rảnh bảo anh Trương đưa tôi đi với.” Phó Kiều Kiều ôm bả vai Tô Trà, cười nói.

“Vậy tôi xong việc ở bên này sẽ qua bên đó tìm cô sau.” Tô Trà trả lời.

“Được, vậy tôi đi về trước đây.” Phó Kiều Kiều vừa nói vừa buông cánh tay Tô Trà.

“Tôi đi nha!”

“Ừ, lát nữa gặp lại.” Tô Trà cười, cô vẫy tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-474.html.]

Cô đợi Phó Kiều Kiều đi xa mới xoay người đi về phía nhà họ Trầm.

Vài phút sau, Tô Trà đã đứng ngoài cửa nhà họ Trầm.

“Cốc cốc cốc!” Cô giơ tay gõ cửa.

Một lát sau, cửa mở, ngay sau đó Tô Trà cũng thấy được Trầm Trang đang ở phía sau cánh cửa.

“Em đến rồi đấy à, mau vào đi, anh vừa nghĩ là em sắp đến xong.”

Trầm Trang thấy Tô Trà ở ngoài cửa thì trên mặt lộ ra nụ cười tươi, mời cô vào nhà.

Lúc này trong nhà không có ai, bà cụ đã đi ra ngoài chơi tìm người tán gẫu, trong nhà chỉ còn mỗi Trầm Trang.

Tô Trà cũng không phải người ngoài nên Trầm Trang dẫn thẳng cô vào phòng sách.

Sau khi Tô Trà ngồi xuống, Trầm Trang mới nói chuyện chính.

“Em đúng là người bận rộn, đưa nhiều tiền cho anh đầu tư như thế cũng không sợ anh nuốt mất, đúng là hờ hững quá.” Trầm Trang trêu cô một câu, sau đó mới nói tiếp: “Mấy tháng trước anh mua hai mảnh đất nhưng vẫn chưa tìm được chủ thầu nên gần đây anh đang giải quyết vấn đề này, chuyện ở công trường cũng nhiều lắm…”

Tô Trà ngồi trên ghế, nghe Trầm Trang kể chuyện công việc của mấy tháng gần đây.

Trầm Trang không hổ là người làm ăn, cảm giác về xu hướng thị trường vô cùng nhanh nhạy.

Đặc biệt khi Tô Trà nghe Trầm Trang nhắc tới giá nhà ở thời gian này thì càng nể phục anh ta.

Nói thật, nếu nói đến làm nghiên cứu khoa học Tô Trà tự tin mình giỏi hơn Trầm Trang, nhưng nếu là chuyện làm ăn buôn bán, chắc chắn Trầm Trang ăn đứt cô rồi.

Ngay cả chuyện tivi và tủ lạnh lúc trước, dù Tô Trà là người thiết kế nhưng từ khâu sản xuất đến khâu tiêu thụ đều do Trầm Trang quản lý, đã thế còn có thể kiếm lời đầy bồn đầy chén cũng lợi hại thật đấy.

Ở thời buổi kinh tế đang phát triển, người có thể làm tiền vốn vừa rời tay đã tăng lên mấy chục lần cũng không nhiều lắm, huống chi Trầm Trang còn có thể dự đoán được hướng phát triển của ngành bất động sản, như vậy làm sao không khiến người ta không nể cho được.

Trong tương lai, giá cả được đội lên nhiều nhất còn gì ngoài giá nhà cơ chứ?

Bây giờ người ta tiêu mấy nghìn là mua được căn phòng xép, còn trong tương lai, nếu không có mấy chục nghìn thì đừng mơ đến chuyện mua nhà, khả năng cao đến một mét vuông giáp đường cũng mua không nổi ấy chứ.

Nhà tuyệt đối là tài sản sinh lời, tiền để ở ngân hàng sau vài chục năm vẫn là tiền, hiện tại năm đồng là đã quý lắm rồi, tương lai năm đồng còn chưa mua nổi bát mì nữa.

Hơn nữa, cô thấy ý của Trầm Trang là muốn phát triển lâu dài trong ngành đất đai này.

Tô Trà nghĩ đến tiền của mình đầu tư vào, trong tương lai có khả năng biến thành mấy trăm nghìn, mấy triệu, thậm chí mấy trăm triệu… Tô Trà hơi hốt hoảng.

Mặc dù nói những thứ như tiền sinh không mang đến, c.h.ế.t không mang đi, nhưng trần đời ít ai chê nhiều tiền.

Có câu nói rất đúng, đồng tiền không phải vạn năng nhưng không có tiền cái gì cũng không làm được.

Hai người nói chuyện hết hai tiếng, chờ đến khi nói xong, Tô Trà cúi đầu nhìn đồng hồ thì đã sắp năm giờ rồi.

Mùa hè ngày dài hơn đêm, dù đã năm giờ mà mặt trời vẫn còn lấp ló.

Trầm Trang ngẩng đầu ngắm hoàng hôn ngoài cửa sổ một lúc, thấy cũng không còn sớm nữa nên mời cô: “Cũng hơi muộn rồi, hay là em ăn cơm chiều xong rồi hãy về?”

“Không được đâu, trước khi đi tôi đã báo với cha mẹ là sẽ về nhà ăn cơm rồi.” Tô Trà mỉm cười trả lời anh ta.

“Vậy thì thôi, để anh tiễn em ra ngoài.”

Hai người đi ra thư phòng cùng nhau, lúc này bà Trầm đã về, nhìn thấy bọn họ ra thì lập tức kéo Tô Trà bày tỏ sự yêu mến một lát.

Loading...