Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 477
Cập nhật lúc: 2025-04-08 11:12:50
Lượt xem: 106
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mấy triệu đồng đúng là nhiều thật nhưng cũng đâu đến nỗi làm Phó Kiều Kiều phải như thế.
Mấy dự án trong viện Nghiên cứu Khoa học, cái nào mà chẳng giá trị triệu đồng? Thậm chí đối với vài dự án lớn cần mua sắm thiết bị từ nước ngoài, chi tiêu có khi cũng đến tầm mấy chục triệu.
Nhưng Tô Trà lại quên mất, đó là tiền của nhà nước, ở thời này, nếu tài sản cá nhân có hàng triệu đồng đã xem như thuộc hàng ngũ khác người thường rồi.
Bây giờ nhà nước khuyến khích chăn nuôi, gieo trồng, thực hiện chế độ bao cấp, tư nhân làm nhiều mà nhà máy cũng nhiều, nhà máy có giá trị mấy triệu không phải không có nhưng trong đó bao gồm rất nhiều thứ, Tô Trà có mấy triệu đồng chỉ đơn giản là lợi nhuận cá nhân.
Tô Trà không suy nghĩ về chuyện này lâu lắm, lúc Trương Huy lái xe đến nhà cô đã ném chuyện này ra khỏi đầu.
Trong khu vực trường đại học Thanh Hoa, Phó Kiều Kiều chờ ở ký túc xá nam, mãi mới nhìn thấy Cận Tùng.
Cận Tùng nghĩ đã muộn thế này rồi Phó Kiều Kiều còn lại đây khiến cậu ta cũng bất ngờ.
Lúc nãy Cận Tùng ngồi học trong ký túc xá, vừa nghe thấy tin cô ấy đến cậu ta chưa kịp thay quần áo đã đeo dép lê chạy xuống dưới rồi.
“Sao đột nhiên em đến đây thế? Em ăn cơm tối chưa? Nếu chưa anh đưa em đi tới tiệm cơm ăn.” Cận Tùng đang nói thì đột nhiên nghĩ đến việc đưa cô ấy đi ăn cơm.
Phó Kiều Kiều thấy Cận Tùng đang đeo dép lê nên nói: “Hay là anh thay giày rồi đi?”
“Khụ khụ, được, để anh lên đổi giày rồi đưa em đi ăn, ăn xong anh sẽ đưa em về trường.”
Chỉ mất vài phút cậu ta đã đổi giày xong và đi xuống.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra cổng trường. Sau khi ra ngoài, Cận Tùng đưa Phó Kiều Kiều đến một tiệm cơm mà mình hay đến ăn. Hai người tìm vị trí, ngồi xuống và bắt đầu gọi món ăn.
Sau khi hai người gọi món xong, Phó Kiều Kiều cảm thấy lúc này nên nói đến chuyện chính rồi, không thể loanh quanh lòng vòng nữa, dứt khoát nêu ra vấn đề: “Cận Tùng, về sau chúng ta đừng chơi thân với Lâm Thư Nhiên quá.”
Cận Tùng nghe bạn gái mình nói thế kinh ngạc nhìn qua, sau đó nói: “Được.” Phó Kiều Kiều đã chuẩn bị sẵn rất nhiều lý do nhưng Cận Tùng đột nhiên thoải mái đồng ý cái rụp như vậy khiến cô ấy phải trợn tròn mắt.
“Sao anh không hỏi vì sao em nói như thế?” Phó Kiều Kiều tò mò hỏi cậu ta.
“Anh không tò mò, anh cũng không thân với Lâm Thư Nhiên mà. Trước kia thấy em thích chơi cùng cô ấy nên anh cũng nghe theo em thôi.” Trong lòng Cận Tùng tự khen mình một câu: Ái chà, mình đúng là một người bạn trai tốt.
Phó Kiều Kiều: Không kiềm chế được khóe miệng, muốn cười quá, như thế có vẻ đắc ý quá không nhỉ?
“Khụ khụ, anh…dù anh có ngoan như thế nhưng em vẫn phải nói, có khả năng là Lâm Thư Nhiên thích anh đấy, cho nên chúng ta phải giữ khoảng cách với cô ấy, anh hiểu không?”
Vẻ mặt Cận Tùng tràn đầy kinh ngạc, nghĩ rằng: “Lâm Thư Nhiên thích mình á? Không thể nào, một chút dấu hiệu cũng không có mà.”
“Em nói anh hiểu mà đúng không? Ngay cả Tô Trà cũng nói như vậy thì chúng ta cũng phải để ý một chút, em không hy vọng đột nhiên có một ngày đầu mình mọc sừng đâu.” Phó Kiều Kiều giơ tay xoa khuôn mặt vẫn đang bày ra vẻ khờ khạo kia của Cận Tùng.
“Anh hiểu rồi.” Cận Tùng gật đầu.
Nếu là người khác nói có khả năng Cận Tùng sẽ nghi ngờ một chút, nhưng người đó là Tô Trà vậy cậu ta tin 80% rồi.
Dù sao hai người đã làm bạn học mấy năm, Cận Tùng biết rằng Tô Trà chưa bao giờ nói quàng nói xiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-477.html.]
Huống chi, trong trường học cũng đã có vài tin đồn vớ vẩn về cậu ta và Lâm Thư Nhiên rồi.
Bởi vì Phó Kiều Kiều chơi thân với Lâm Thư Nhiên nên Cận Tùng cũng chơi với Lâm Thư Nhiên. Trong ký túc xá đôi khi sẽ có bạn học trêu cậu ta, nói đùa rằng cậu ta là “đã vừa có vợ lại còn có bồ”.
Cận Tùng cũng không vui, nhắc bạn cùng phòng hai lần mới không bị đùa như thế nữa.
Mặc kệ chuyện như thế nào, phòng tránh vẫn là tốt nhất.
Sau khi cơm nước xong, Cận Tùng đang chuẩn bị tiễn Phó Kiều Kiều về, hai người đi ra cửa được một đoạn, trùng hợp gặp phải Lâm Thư Nhiên.
“Trùng hợp thật đấy, hai người mới ăn cơm xong hả?” Lâm Thư Nhiên chủ động chào hỏi. Cô ta nhìn khoảng cách giữa hai người gần gũi, thân thiết thì mỉm cười nói: “Kiều Kiều, cô phải về rồi à?”
“Ừ, Cận Tùng đưa tôi về trường học.” Phó Kiều Kiều cười đáp lại một câu.
Mặc dù trên mặt Phó Kiều Kiều vẫn tươi cười nhưng Lâm Thư Nhiên nhạy bén cảm thấy thái độ của cô ấy đã thay đổi.
Lâm Thư Nhiên tươi cười, hỏi bằng giọng điệu nhẹ nhàng: “Kiều Kiều, cô đi chơi cùng Tô Trà có vui không?”
Cô ta thấy thái độ của Phó Kiều Kiều đột nhiên thay đổi thì nhớ tới chuyện mấy hôm trước Phó Kiều Kiều có nhắc đến việc hẹn với Tô Trà nên Lâm Thư Nhiên nhận định việc Phó Kiều Kiều thay đổi có liên quan đến Tô Trà.
Cô ta không biết Tô Trà đã làm gì mà chỉ mới một ngày đã ảnh hưởng đến thái độ của Phó Kiều Kiều đối với cô ta.
“Cũng vui lắm, nhưng không còn sớm nữa, lần sau chúng ta lại nói chuyện tiếp nhé.” Phó Kiều Kiều nói xong, duỗi tay túm cánh tay Cận Tùng. Lúc Cận Tùng nhìn qua thì cô ấy liếc mắt với cậu ta một cái.
Cận Tùng hiểu ý Phó Kiều Kiều nên lập tức không nói thêm gì nữa, hai người cứ thế cùng nhau đi mất.
Cô ta thấy hai người đi dứt khoát như thế thì sửng sốt một lúc, chờ đến khi tỉnh táo lại, Phó Kiều Kiều và Cận Tùng đã đi xa được một đoạn rồi.
Lâm Thư Nhiên nhìn bóng dáng của hai người, trong mắt không che giấu nổi sự kinh ngạc.
Cô ta cảm thấy, không chỉ thái độ của Phó Kiều Kiều thay đổi, ngay cả Cận Tùng cũng vậy.
Mặc dù trước kia hiếm khi Cận Tùng nói chuyện với cô ta nhưng bề ngoài vẫn giữ phép lịch sự. Nhưng lúc nãy, thậm chí Cận Tùng còn không chào hỏi với cô ta mà đã đi cùng với Phó Kiều Kiều. Rốt cuộc là…đã xảy ra chuyện gì?
Lâm Thư Nhiên nhíu mày, đứng tại chỗ một lúc lâu mới hậm hực xoay người trở về trường học.
Vốn dĩ cô ta cố tình đến đây là bởi vì nghe nói Cận Tùng và Phó Kiều Kiều ở chỗ này. Hiện tại hai người đã đi rồi, cô ta còn đứng ở đây làm gì nữa?
Cô ta thà về ký túc xá đọc sách còn hơn, sau đó suy nghĩ thêm Tô Trà đã làm gì khiến cho mọi cố gắng trước đó của cô ta đều tốn công vô ích, việc đã sắp thành còn bị phá.
Tô Trà vẫn chưa biết chuyện Lâm Thư Nhiên đã ghim mình. Bây giờ cô đang ở nhà, ăn món thịt kho tàu thơm ngào ngạt do mẹ mình làm.
Thịt kho tàu là món tủ của đồng chí Vương Tú Mi, béo mà không ngấy, ăn vào miệng là tan, hương vị rất tuyệt vời.
“Đây, con gái, con ăn nhiều thêm một chút.” Vương Tú Mi thấy vẻ mặt con gái mình tràn đầy thỏa mãn, vội vàng gắp thêm hai miếng thịt để vào bát cô.
“Đúng đúng đúng, ăn nhiều một chút đi con, dạo này con gầy quá, ăn nhiều một chút bồi bổ lại đi.” Tô Thắng Dân ha hả phụ họa một câu.