Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 479
Cập nhật lúc: 2025-04-08 11:12:54
Lượt xem: 103
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hơn nữa trong điện thoại, Tô Thắng Hoa còn nói, dường như Tô Vận chưa hoàn toàn mất hết hy vọng vào Khương Triều Dương nên đã đến nhà họ Khương hai chuyến. Nhưng thật ra nhà họ Khương kia chẳng hó hé một lời.
Thực chất chuyện này cũng gây hiểu lầm, không nói đến việc nhà họ Khương cố ý giấu diếm Khương Triều Dương, sự thật là vài năm trước khi anh ta rời đi cũng chưa hề trở về nhà. Người không xuất hiện coi như xong, thậm chí tiền trợ cấp cũng thành mấy tháng mới gửi một lần.
Bây giờ mẹ Khương xem như đã biết hối hận là gì, vì bà ta đã sớm biết rằng Tô Vận và đứa con của mình rồi cũng xa mặt cách lòng. Thế mà lúc trước còn nói cái gì mà, bà ta không bảo giờ để Khương Triều Dương đi gặp Tô Vận cơ.
Đứa con trai ngoan ấy, hiện giờ chẳng ai nhìn thấy.
Mẹ Khương cũng đã từng muốn liên lạc với đơn vị ở bên kia nhưng khi gọi đến thì người ta nói Khương Triều Dương không ở trong đơn vị, trời cao đất rộng biết đi đâu mà tìm người?
Tô Trà nghe xong chuyện của Tô Vận, trong lòng cũng chẳng d.a.o động mấy.
Mặc dù chỉ mới đến thế giới này vài năm nhưng cô vẫn phải ngỡ ngàng vì thời gian trôi rất mau, chỉ trong nháy mắt, mọi chuyện đều như đã trôi qua thật lâu.
Tô Trà vẫn nhớ rất rõ khi cô vừa đến nơi này, trong lòng chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ dây vào nam nữ chính, nếu chẳng phải do Tô Vận nhắm vào cô trước thì cô cũng không có thời gian để ý tới cô ta.
Hiện tại, cuộc sống của Tô Trà so với tình tiết trong nguyên bản dường như cách xa vạn dặm, ngay cả nam nữ chính cô cũng cố né thật xa.
Nhắc tới nam nữ chính, Tô Trà lại nghĩ tới chuyện trước đây Khương Triều Dương luôn miệt mài làm nhiệm vụ trong viện Nghiên cứu Khoa học. Đã hơn một năm chưa thấy mặt anh ta, nghe nói đã điều đi đơn vị khác, tình hình cụ thể cô cũng chẳng rõ.
Thật ra nói đến Tô Vận, nếu cô ta không dính líu đến đàn ông cũng sẽ không rơi vào cảnh khổ như vậy. Nhưng Tô Vận lại mang đầu óc quá cuồng si, cứ hễ gặp Khương Triều Dương chẳng còn tí gì gọi là minh mẫn.
Chuyện của Tô Vận Tô Trà cũng chẳng bày tỏ ý kiến, hiện tại cô đang ở Bắc Kinh, còn cô ta ở thành phố C, nếu không có chuyện bất ngờ xảy ra hai người hẳn sẽ không thể chạm mặt nhau được.
Đối với chuyện của cô ta, Tô Thắng Dân cũng chỉ nói mấy câu, trọng điểm vẫn nằm ở chỗ ông cụ của nhà bên kia.
Năm nay ông cụ ít nhiều gì cũng đã ngót nghét bảy mươi, theo như ý của ba anh em nhà họ Tô, cần phải cho ông cụ cái gì đó tốt tốt một chút.
Ông cụ Tô cả đời người cũng không được hưởng phúc bao nhiêu, mấy năm gần đây khi nhận thầu rừng núi mới khá giả hơn một chút nhưng làm vậy cũng rất mệt mỏi.
Hiện tại bọn họ đều đã lớn, vẫn nên lên kế hoạch chuẩn bị tiệc mừng thọ cho ông cụ.
“Trà Trà, còn xem thử xem đến hôm đó con có thời gian không, bà của con cũng thường nhắc đến con về nhà cho họ nhìn mặt một chút, thừa dịp sinh nhật như này con cũng về thăm nhà vài ngày đi.” Tô Thắng Dân hỏi thử.
Vốn dĩ ông nói như vậy là vì biết rõ Tô Trà thường phải đi công tác rất gấp, ngay cả thời gian về nhà cũng chẳng có, bận tối mắt tối mũi, vậy nên ông mới sợ cô sẽ không về quê.
Cũng chính vì lý do như Tô Thắng Dân nghĩ nên Tô Trà không đồng ý ngay lập tức mà cũng không từ chối.
“Cha, cứ đợi xem tình hình lúc đó thế nào đã, nếu con đi công tác sợ là về không được, nếu như lúc đó con bận sẽ chuẩn bị sẵn quà rồi nhờ ba thuận đường mang về cho ông nội.”
Cách đối nhân xử thế của Tô Trà nghĩa là: Người có thể không đến nhưng quà vẫn phải gửi đi.
Nếu nói cô và ông bà nội yêu mến nhau và có tình cảm sâu đậm thì sẽ là nói dối. Tính cách Tô Trà vốn lạnh lùng, trong lòng cô, hai ông bà chính là bậc trên, chỉ cần kính trọng là được.
Người duy nhất có chỗ đứng trong lòng Tô Trà chỉ có thể là hai đồng chí Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi, với bạn nhỏ Tô Bảo nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-479.html.]
Người thân này kia việc tới lui cũng không thành vấn để, miễn là trong phạm vi và khả năng có thể làm được Tô Trà chẳng ngại tay bắt mặt mừng, nhưng cái gì cũng có giới hạn.
“Ài, chuyện này đến đó rồi tính sau. Nếu lúc đó con gái bận đi công tác không rảnh thì con cứ bận việc của con đi, có cha mẹ ở quê rồi, ông bà chắc chắn có thể thông cảm cho con.” Vương Tú Mi mở miệng hòa giải.
“Đinh linh linh…Đinh linh linh…”
Cả nhà còn đang nói chuyện, đột nhiên từng hồi chuông điện thoại reo lên.
Tô Trà đang ngồi khá gần điện thoại, ở ngay bên cạnh nên vừa nghe thấy tiếng chuông đã trực tiếp vươn tay nhấn nghe.
“Alo, xin chào.”
Một âm thanh trong trẻo cất lên, chất giọng ấy khiến Phó Hành Khanh ở đầu dây bên kia chộn rộn trong lòng như từng ngọn sóng.
“Tô Trà, là tôi.”
Giọng nói nam tính trầm thấp pha chút khàn, mang theo hơi từ tính xuyên thẳng qua microphone đến tận màng nhĩ của cô.
Gần như trong nháy mắt, Tô Trà đã nhận ra người ở đầu bên kia là Phó Hành Khanh.
Chợt nghĩ đến việc gọi món giữa trưa khiến khóe miệng cô không nhịn được mà nhếch lên, nơi ánh mắt cũng hiện lên ý cười.
“Ừ, chuyện trưa nay còn chưa kịp cảm ơn anh, lần sau về tôi mời anh và Kiều Kiều đi ăn một bữa.” Tô Trà cười cười mở miệng đáp lời.
Ở đầu dây bên kia, nghe thấy cô ngỏ lời mời mình đi ăn khiến Phó Hành Khanh như bước trên mây, có điều nghĩ đến cái bóng đèn Phó Kiều Kiều khiến anh bớt vui vài phần.
Anh âm thầm nghĩ rằng, lần sau đi ăn cơm cũng nên khiến cho Phó Kiều Kiều tự giác một chút, đừng có làm bóng đèn như vậy thêm nữa.
“Lần sau tôi về chúng ta đi ăn với nhau.” Phó Hành Khanh mới nói xong một câu chợt nhớ ra gì đó, anh nói thêm: “Có điều gần đây tôi không có kỳ nghỉ, mấy tháng tới không thể về.”
“Không sao, khi nào về chúng ta hẹn ngày để đi.”
Đối với việc Phó Hành Khanh không về Tô Trà cũng chẳng ý kiến gì nhiều, dù sao ngày thường cô cũng bận rộn không kém, đã thế công việc của anh còn mang tính đặc thù, không phải cứ muốn về Bắc Kinh là sẽ về được.
Bộ đội không có nhiều ngày nghỉ như vậy, thời gian thăm người nhà hằng năm cũng có hạn, số bộ đội được về mỗi tuần cũng có quy định, không hề có chuyện bộ đội cứ muốn về là về.
Phó Hành Khanh đã chọn nghề này chắc chắn anh không giống người bình thường, chẳng phải kiểu đối tượng mà hễ gọi là đến.
Thậm chí khi chấp hành nhiệm vụ, ngay cả chuyện liên lạc cũng không thể.
Trước đây, mỗi tháng anh còn có thể về một lần là đã tranh thủ hết mức có thể rồi.
Trong đơn vị có rất nhiều chuyện, Phó Hành Khanh đã gần ba tháng chưa về Bắc Kinh.
“Vậy đi, tôi cũng đã nghe tin tức rồi, chúc mừng em.” Tin tức Phó Hành Khanh nhắc đến đương nhiên là tin về dự án máy vi tính.