Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 483

Cập nhật lúc: 2025-04-08 23:27:00
Lượt xem: 73

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Trà nghe thấy Vương Vinh Bình trêu mình cô cũng dở khóc dở cười.

Nói thật thì đúng là viện trưởng Cốc pha trà chiêu đãi cô, nhưng từ khi đi vào cô vẫn chưa uống được ngụm nào cả.

Từ lúc vào văn phòng đến giờ, viện trưởng Cốc vẫn luôn kéo cô nói chuyện, đến tận lúc giáo sư Vương Vinh Bình đến đây mới xem như dừng lại được.

“Ai nha, ông đến rồi đó à! Mau ngồi xuống đây uống trà. Đúng rồi, ông cũng là chuyên gia về máy tính điện tử, vừa lúc cũng nghe Tô Trà nói một chút về “chiến tranh công nghệ thông tin” đi.” Cốc Ích nhiệt tình đứng dậy, sau đó lôi Vương Vinh Bình ngồi xuống, ông ta còn chu đáo rót một chén trà nóng hổi cho ông ấy.

Vương Vinh Bình nghe thấy mấy chữ “chiến tranh công nghệ thông tin” cũng lập tức ngồi xuống, sau đó nhìn Tô Trà.

Vương Vinh Bình làm dự án liên quan đến chuyên ngành điện tử nên vừa nghe thấy “chiến tranh công nghệ thông tin” đã hiểu nghĩa của nó là gì. Thật ra trước đó ông ấy cũng từng suy nghĩ về vấn đề này, nhưng lúc đó dự án còn chưa hoàn thiện thành ra ông ấy cũng không đề cập đến. Vương Vinh Bình không ngờ rằng Tô Trà cũng đã cân nhắc đến chuyện này.

Trương Huy đứng canh giữ ở cửa văn phòng, còn ba người ở bên trong đang không ngừng thảo luận về chủ đề "chiến tranh công nghệ thông tin".

Nhưng không chỉ có Tô Trà và Vương Vinh Bình suy xét đến việc chiến tranh công nghệ thông tin mà còn có Smith, người cũng đã làm dự án máy vi tính.

Bởi vì ông ta đã nghĩ tới vấn đề đó nên mới cố ý đến đây một chuyến.

Smith không chỉ quan tâm đến người đã thực hiện dự án trước mình là ai mà còn chú ý đến chiến tranh công nghệ thông tin nữa.

Trong cuộc chiến tranh công nghệ thông tin, yêu cầu về kỹ thuật rất cao, nếu có kỹ thuật sẽ chiếm ưu thế lớn hơn. Hiện tại Hoa Quốc phát minh ra máy tính đầu tiên, như vậy xem tình hình bây giờ bọn họ chắc chắn là quốc gia đi đầu.

Đáng tiếc, miệng của Cốc Ích rất chặt, dù người ta có thử nhiều lần cũng không thể lấy được một chút tin tức hữu dụng nào, bất kể là thông tin về dự án hay về người phụ trách dự án cũng vậy.

Nhoáng một cái, thời gian lại nhanh chóng trôi qua.

Cốc Ích nhận được thông tin Smith đã đến nên đi đón người.

Smith trẻ hơn Cốc Ích vài tuổi, dáng người trông rất khá, đến độ tuổi này mà còn không có bụng bia. Nhưng có thể mơ hồ nhìn thấy những dấu vết của năm tháng trên mặt ông ta.

Ông ta có một mái tóc xinh đẹp màu vàng kim rất bắt mắt và khá gây ấn tượng với người khác.

“Cốc Ích, đã lâu không gặp!” Smith vừa mở lời đã phát ra âm tiếng Trung rất thành thạo, tuy rằng còn có hơi ngọng nhưng chắc chắn với khẩu âm đó có thể giao tiếp bình thường được rồi.

“Đã lâu không gặp!” Cốc Ích cười ha hả rồi bắt tay đối phương.

Hai người đều là bạn lâu năm nên bỏ luôn bước nói chuyện khách sáo.

Chưa nói được mấy câu, Smith đã nhắc tới chuyện liên quan đến dự án nhưng Cốc Ích uyển chuyển từ chối tiết lộ tin tức về vấn đề này.

Sau đó, Smith đề nghị muốn gặp người bạn tâm giao cùng nghiên cứu về máy tính điện tử giống ông ta, nói là họ có thể trao đổi với nhau chút gì đó.

Không có gì ngạc nhiên khi ông ta lại bị Cốc Ích từ chối tiếp.

A, ngài Smith thân mến, thật là trùng hợp quá, người bạn tâm giao kia hơi bận rộn mất rồi.

Ai da, cũng không phải bận lắm nhưng chuyện trong phòng thí nghiệm hơi nhiều, làm sao mà có thời gian để gặp người bạn nước ngoài… tâm giao được?

Cốc Ích dùng nhu đấu cương, phát huy ngôn ngữ nghệ thuật, nói chuyện loanh quanh lòng vòng. Ngay cả khi Smith ngu thật cũng hiểu được ý tứ, huống chi Smith cũng không ngốc.

Trước kia đã từng nhắc đến Smith là một con hồ ly giảo hoạt mà Cốc Ích cũng không phải đèn cạn dầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-483.html.]

Hai người kẻ đến người đi, cuộc chiến ngôn từ âm thầm c.h.é.m g.i.ế.c vô cùng kịch liệt.

Cuối cùng, hai người gần như hòa nhau.

Smith là một nhân vật lớn trong giới nghiên cứu khoa học, ông ta tới chơi nên bộ môn liên quan cũng sắp xếp người đến tiếp đón và bố trí nơi ở cùng với những chuyện lặt vặt khác.

Cốc Ích đưa ông ta đến chỗ ở đã sắp xếp sẵn, sau đó mỉm cười chào tạm biệt. Chờ sau khi Cốc Ích rời khỏi, trong phòng, người đi cùng Smith nhịn không được mắng Cốc Ích xảo quyệt.

“Đã lâu không gặp, Cốc vẫn khó chơi như vậy.”

Smith nghe thấy bạn mình nói vậy thì bị chọc cười: “Ha ha ha, tôi cảm thấy hiện tại Cốc chắn chắn cũng đang âm thầm mắng tôi là một kẻ khó chơi đấy.”

Bạn của Smith: “…”

Người đó trộm liếc Smith một cái, tỏ vẻ: Này đúng là một kẻ khó chơi thật.

Mà bên kia, như lời Smith nói, Cốc Ích đúng là đang âm thầm chửi tên cáo già Smith giảo hoạt, khó chơi này.

Hai người kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng không phải người hiền lành gì.

Smith không phải người dễ đối phó nên ông ta cũng không bỏ cuộc sớm như vậy.

Hai ngày tiếp theo, Cốc Ích đều bị tên Smith này bám theo đến nỗi cảm thấy hơi sợ hãi.

Nhưng Smith cũng chưa lừa lấy được bất kỳ tin tức nào, trái lại Cốc Ích là người nhả ra trước, nói rằng sau khi nghiên cứu phát minh máy tính xong có thể ưu tiên bán cho bọn họ. Nhưng trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, thời buổi này phải đốt tiền mới có thể phát minh ra máy tính, có thể đoán được giá cả sẽ không hề rẻ.

Cho dù như vậy, Smith vẫn vui tươi hớn hở muốn mua. Tuy rằng nhóm của Cốc Ích đã xin độc quyền nhưng Smith cho rằng mua về nghiên cứu cũng được rồi. Ông ta có thể phát triển trên cơ sở vốn có để tiến thêm một bước nghiên cứu, phát minh thêm.

Đáng tiếc là dù Smith hỏi như thế nào cũng không nhìn thấy người phụ trách dự án nghiên cứu, hơn nữa, ngay cả những thông tin liên quan, Cốc Ích cũng chưa tiết lộ một chút nào chứ đừng nói đến gặp ai.

Sau đó, Smith hiền lành từ trước đến nay cũng không nhịn được chửi thầm khả năng giữ bí mật của Cốc Ích. Cốc Ích không làm ở cục bảo mật thật là lãng phí.

Dạo gần đây gười bị mắng chửi là Cốc Ích, mỗi khi nhận được điện thoại từ Smith, da đầu ông ta lại tê dại.

Bởi vì Smith dường như thấy hứng thú với trạm cơ sở thông tin liên lạc của Bắc Kinh. Sau khi ông ta ở Bắc Kinh hai ngày, ông ta dường như có hứng thú với tất cả mọi thứ, thật sự là tò mò quá mức.

“Reng reng reng”

Trong văn phòng, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Nghe thấy âm thanh này, Cốc Ích ngẩng đầu, mặc dù trong lòng không muốn nhưng cuối cùng vẫn cầm lấy điện thoại.

“A lô, là Smith đó sao?” Cốc Ích nói trước.

“Là tôi đây. Cốc, ông có thời gian không? Tôi mời ông ăn bữa trưa nhé?”

Cốc Ích vừa nghe thấy hai chữ “ăn cơm” thì lập tức cảnh giác.

Không phải ông ta đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, nhưng ý nghĩ đầu tiên của Cốc Ích là: Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá cũng là chuyện trộm cắp.

Ông ta giao lưu với Smith một thời gian, đến bây giờ sắp hình thành phản xạ cẩn thận có điều kiện rồi.

Nhưng sau khi tự hỏi xong, Cốc Ích vẫn đồng ý.

Loading...