Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 485

Cập nhật lúc: 2025-04-08 23:27:04
Lượt xem: 72

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nói thật thì, quen biết viện trưởng Cốc lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Tô Trà nhìn thấy dáng vẻ này của viện trưởng, có thể thấy được ông Smith thật sự khiến ông ta rất đau đầu.

“Được, con biết rồi ạ.” Tô Trà ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Nghe Tô Trà nói vậy, Cốc Ích mới thở phào một hơi, trò chuyện thêm vài câu rồi mới đi lên lầu hai.

Phó Kiều Kiều vẫn ở bên cạnh thấy Cốc Ích đi xa rồi mới dùng vai chọc chọc vai Tô Trà, vẻ mặt tò mò hỏi: “Công việc này mọi người vẫn phải giữ bí mật sao, cảm giác rất kích thích.”

“Ha ha, cũng kích thích thật.” Tô Trà cười ha ha trêu đùa.

“Phải rồi, mấy hôm trước anh tôi gọi điện thoại về nhà, bà tôi nói sợ là anh ấy sẽ không về nhà trong vài tháng tới. Cô và anh tôi mấy tháng rồi không gặp mặt, tôi cũng phục hai người luôn.” Phó Kiều Kiều lại đổi đề tài, nói về chuyện hai ngày trước Phó Hành Khanh gọi điện về nhà.

Mấy ngày trước, Phó Hành Khanh gọi điện về nhà, bà cụ bắt điện thoại hỏi anh ấy khi nào về nhà, rốt cuộc khi nào mới chính thức dẫn Tô Trà qua nhà ăn cơm. Kết quả, thằng nhóc Phó Hành Khanh này lại trực tiếp nói mấy tháng này không rảnh, khiến bà cụ tức đến mức muốn trèo qua đường dây điện thoại đánh anh.

Tô Trà nghe bạn thân mình miêu tả quá lố, cô bị chọc cười không ngừng, qua một lúc mới nói: “Chuyện này tôi biết, anh ấy nói rồi, mấy tháng này không có ngày nghỉ.”

“Hửm? Cô và anh tôi liên lạc với nhau à?”

“Ừm, gọi điện thoại rồi.” Vẻ mặt Tô Trà bình tĩnh trả lời.

“Haizzz, tôi cũng không hiểu được, anh tôi như vậy, sau này hai người chung sống với nhau thế nào đây? Một năm gặp mặt hai lần là hết rồi.” Cho dù anh là anh ruột của cô ấy, Phó Kiều Kiều vẫn nhịn không được mà phàn nàn.

“Không quá đến mức đấy, hơn nữa như thế này cũng không có gì không tốt, cả ngày dính nhau dễ chán ngấy.” Về điểm này, Tô Trà dám cam đoan cô không nói dối.

Bản thân Tô Trà tính cách cô vốn lạnh nhạt, thậm chí còn hơi chậm nhiệt với những vấn đề giải quyết cá nhân. Cho nên dù sau này cô thật sự nói chuyện yêu đương cũng không phải là kiểu dính nhau cả ngày.

Tục ngữ nói rất hay, tình yêu đòi hỏi cảm giác mới mẻ, cũng giống cô và Phó Hành Khanh, cả hai tuyệt đối có thể duy trì cảm giác mới mẻ.

Vả lại không chỉ Phó Hành Khanh không có thời gian, bản thân Tô Trà bình thường cũng rất bận. Nếu tìm một người yêu đòi dính lấy nhau thường xuyên, đối với Tô Trà có lẽ cũng chắc chắn là làm phiền.

Chuyện tình cảm không thể nói chính xác được, bản thân Tô Trà công việc của cô cũng bận rộn. Nếu tìm một đối tượng ngày ngày ở cạnh nhau, đối phương một mình cố gắng thì không thể lâu dài.

Tình yêu, hôn nhân, một người đơn phương nỗ lực sẽ rất mệt mỏi. Vấn đề này dù là nam hay nữ đều như vậy.

Cho nên suy nghĩ cẩn thận, thật ra Phó Hành Khanh là lựa chọn hợp với cô nhất.

Đương nhiên còn có một nguyên nhân quan trọng nhất đó là Tô Trà có thiện cảm với Phó Hành Khanh.

Vừa phù hợp lại có thiện cảm, vậy nên người đàn ông này là sự lựa chọn mà cô hoàn toàn đã suy nghĩ kỹ càng.

“Nghe cô nói như vậy, thật sự là khiến tôi cảm thấy gần đây Cận Tùng dính người hơi quá.” Phó Kiều Kiều thấp giọng lẩm bẩm.

Bên này, hai cô gái đang nói liên miên về chuyện cá nhân. Một bên khác, tại lầu hai, đầu Cốc Ích lại nổi đóa rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-485.html.]

Trên bàn ăn, sự chú ý của Smith không ở trên bàn ăn mà ánh mắt sáng quắc nhìn chỗ Cốc Ích.

Không chỉ Smith, vài đồng nghiệp của Smith cũng nhìn ông ta.

Cốc Ích bày tỏ, áp lực lớn quá.

Chuyện là vừa nãy, Smith đề xuất muốn tổ chức một buổi giao lưu học thuật, đồng thời có lòng đưa ra đề xuất mời người phụ trách hạng mục máy vi tính đến tham gia buổi giao lưu học thuật này để hai bên nghiên cứu thảo luận với nhau.

Buổi giao lưu học thuật này so với đề xuất gặp mặt đưa ra ban đầu có gì khác sao? Căn bản là bình mới rượu cũ mà thôi, đúng là tấm lòng Tư Mã Chiêu qua đường ai cũng biết.

Cái gọi là hội nghị giao lưu học thuật, Cốc Ích cảm thấy cũng được nhưng Tô Trà thì không thể sắp xếp được rồi.

“Ông Smith, thật ngại quá, trước đó tôi đã từng đề xuất, cô ấy thật sự không có thời gian. Lương công việc của chúng ta ông cũng biết, hiện tại cô ấy đang tham gia vào một hạng mục giữ bí mật, cũng không tiện gặp ông.” Mặc dù vẻ mặt Cốc Ích thể hiện sự áy náy nhưng mở miệng từ chối rất nhanh gọn và dứt khoát.

Smith nghe Cốc Ích nói vậy cũng bình tĩnh lại, ông ta bị từ chối rất nhiều lần, lần này cũng không ngoại lệ. Trái lại nếu Cốc Ích đồng ý, Smith mới cảm thấy ngạc nhiên.

Mặc dù biết xác suất gặp người đó không lớn nhưng Smith vẫn ôm chút hi vọng mong manh.

Trên bàn ăn, ăn uống không có chủ đề, ngôn ngữ giao chiến anh một câu tôi một câu mới là chính.

Smith thấy đề xuất yêu cầu gặp mặt không đạt được bèn nói đến đề tài khác, đó là thông tin liên lạc ở thành phố Bắc Kinh hiện nay đã hoàn thiện, điều khiến Smith tò mò là trạm cơ sở liên lạc do thành phố Bắc Kinh thành lập.

Bây giờ bất kể quốc gia nào, thông tin liên lạc hoàn toàn đều dựa vào vệ tinh nhân tạo, nhưng hiện tại thành phố Bắc Kinh đã khác. Trạm cơ sở truyền tin mà thành phố Bắc Kinh xây dựng cũng không đơn giản như vậy.

Đối với trạm cơ sở truyền tin, Cốc Ích vẫn có thể nói một chút, dù sao chỗ đó mọi người ai cũng biết, không cần phải giữ bí mật. Cho dù là vậy, miệng Cốc Ích vẫn rất kín đáo, cái gì có thể nói thì nói, cái không thể nói một chữ cũng đừng mơ moi từ trong họng ông ta ra.

Ăn xong bữa cơm, toàn bộ cơ thể Cốc Ích lao lực cả về thể xác lẫn tinh thần, ăn một bữa cơm với Smith quả là chuyện hại não nhất.

Vẫn còn tốt, lúc nhóm Cốc Ích rời đi vẫn chưa gặp phải hai người Tô Trà, điều này khiến Cốc Ích thở phào nhẹ nhõm.

Ngày thứ hai, Tô Trà đến viện Nghiên cứu Khoa học, vừa đến chỗ ngồi đã bị Cốc Ích gọi đến phòng làm việc của ông ta.

Đi cùng Tô Trà còn có hai vị giáo sư Chương Hạc Chi và Vương Vinh Bình.

Bên trong văn phòng, có bốn người nhưng chỉ có Tô Trà là người trẻ duy nhất.

Tô Trà đứng chính giữa mấy vị trưởng bối không có chút bối rối nào, ngược lại cô rất tự nhiên.

Tính ra Tô Trà và mấy vị trưởng bối quen biết nhau cũng vài năm rồi, ba người đang ngồi ở đây đa phần đều đã từng gắn bó với Tô Trà, cũng có thể xem như là thầy giáo của cô.

Nếu không phải lão Bành ra tay, Tô Trà chắc chắn là người học trò được ba người họ hoan nghênh giành giật rồi.

Bên trong văn phòng, người đầu tiên mở miệng là Cốc Ích.

“Đều đến hết rồi, vậy chúng ta nói chuyện chính thôi. Hôm qua, sau khi tôi và ông Smith gặp mặt, ông Smith đã đưa ra đề nghị tổ chức một cuộc họp giao lưu học thuật, cũng là tham khảo nghiên cứu. Mọi người đều là trụ cột của viện Nghiên cứu Khoa học ta, cho nên tôi muốn hỏi thử mọi người đến lúc đó có đi hay không.”

Loading...