Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 487
Cập nhật lúc: 2025-04-08 23:27:08
Lượt xem: 70
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hơn một giờ trưa, Tô Trà từ viện Nghiên cứu Khoa học chạy tới nhà ông Bành, lúc đến nơi đã gần hai giờ.
Tô Trà vừa xuống xe đã thấy trợ lý của ông Bành chờ ở cửa.
“Xin chào đồng chí Tô, ông Bành đang chờ đồng chí ở bên trong, để tôi dẫn cô vào.” Trợ lý đi lên trước vài bước, mỉm cười nói với Tô Trà.
“Cảm ơn cô, vậy chúng ta đi vào thôi.” Tô Trà cũng mỉm cười đáp lại một câu.
Hai người quay người đi vào trong, Trương Huy theo sau Tô Trà.
Lúc Tô Trà đi vào phòng, cô nhìn không chớp mắt.
Nơi ở của Bành Trường Phong không hề xa hoa, thậm chí có hơi đơn sơ gồm ghế mây mộc mạc và những loại đồ dùng trong nhà khác. Ngôi nhà không lớn, chưa đến chín mươi mét vuông và có hai tầng.
Trợ lý dẫn Tô Trà đi vào phòng khách, ngay sau đó ở cầu thang có tiếng bước chân.
Tô Trà và trợ lý cùng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ông Bành mặc một bộ trang phục thời Đường đang từ trên tầng đi xuống.
Dù đã lâu Tô Trà không gặp ông ấy nhưng tinh thần ông Bành vẫn tốt như vậy, hầu như không thua gì lớp trẻ.
Lúc Tô Trà ngẩng đầu, Bành Trường Phong cũng vừa lúc trông thấy bọn họ, khuôn mặt vốn nghiêm túc trong nháy mắt dịu dàng hơn, ông ấy nói: “Đến rồi à, Tiểu Lý, pha cho tôi một ấm trà.”
“Vâng, tôi đi pha ngay đây ạ.” Trợ lý Tiểu Lý trả lời ông ấy một câu, sau đó đi pha trà.
Bành Trường Phong đi từ lầu hai xuống dưới, đến gần chỗ ghế mây rồi chào hỏi Tô Trà: “Em cứ ngồi tự nhiên đi, đừng khách sáo. Lâu rồi tôi không gặp em, dạo này không tồi nha, tin trên báo tôi cũng đã thấy rồi, làm tốt lắm.”
Bình thường Bành Trường Phong không thích khen người khác, nhưng từ khi gặp được Tô Trà ông ấy đã thay đổi.
Ông ấy thật sự rất ưng ý người học trò này. Bành Trường Phong đã thấy tin tức trên báo chí gần đây. Là một người thầy ông ấy cũng cảm thấy vui vẻ thay cho Tô Trà.
“Thầy đoạt được giải cũng là điều em nên làm.” Tô Trà vừa cười vừa ngồi xuống.
Sau vài phút, Tiểu Lý đã pha trà xong, nhân lúc đó Bành Trường Phong hỏi Tô Trà về tình hình gần đây.
Bành Trường Phong chuẩn bị nói chuyện với Tô Trà nên Tiểu Lý và Trương Huy cũng rất tự giác đi ra ngoài canh ở cửa.
Trong phòng chỉ còn lại Tô Trà và Bành Trường Phong, hai người không vội vàng nói chuyện chính ngay mà thảnh thơi uống một chén trà rồi mới bắt đầu nhắc đến chuyện quan trọng.
Tô Trà không biết thưởng thức trà nên sau khi uống xong một chén cũng không cảm nhận được mùi vị gì.
“Chắc là em đã nghe nói về cuộc hội thảo rồi đúng không? Ban tổ chức là viện Nghiên cứu Khoa học bên em, người phụ trách là viện trưởng Cốc Ích, cho nên cũng không cần tôi giải thích gì nhiều nữa. Tôi nghe nói ông Johnson cũng sẽ tham gia lần hội thảo này. Nếu tin này là thật thì em có thể tham gia hội thảo lần này không?”
Ông Johnson mà Bành Trường Phong nhắc tới là mồi mà Smith mời tới.
Cốc Ích nghe tin Johnson muốn tham gia cũng càng cẩn thận hơn.
Johnson là một nhà khoa học vũ trụ hàng không.
Hiện nay ngành vũ trụ hàng không trong nước đang gặp khó khăn, hơn nữa vị trí ở diễn đàn quốc tế cũng không tốt lắm, vậy nên lần này Johnson đến mới làm bọn họ kinh ngạc như thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-487.html.]
Vì đây là hội thảo nghiên cứu khoa học nên nếu Johnson có thể đến và có thể nói chuyện cùng ông Johnson để tham khảo lấy kinh nghiệm thì chắc chắn là tốt hơn nhiều so với việc bọn họ nhắm mắt tự mò mẫm.
Không còn nghi ngờ gì nữa, viên mồi thơm ngon là ông Johnson mà Smith đưa ra đã thành công câu được bọn họ.
Nhưng nếu Tô Trà tham gia hội thảo, có một vấn đề đó là về thân phận của cô. Nếu cô dùng danh nghĩa nhân viên của viện Nghiên cứu Khoa học để tham gia hội thảo chắc chắn sẽ bị người khác theo dõi. Những người tham gia hội thảo đa số đều là những người đã thành danh trong các lĩnh vực khác nhau, tuổi cũng không còn nhỏ.
Thử tưởng tượng giữa những người bốn, năm chục tuổi đột nhiên xuất hiện một người trẻ tầm hai mươi xem, hình ảnh này không khác gì một con cừu lạc vào đàn sói.
Hôm nay ông Bành tìm Tô Trà cũng là vì chuyện này. Ông ấy nhìn Tô Trà, cúi đầu trầm tư rồi nói: “Như thế này đi, đến ngày tổ chức hội thảo tôi sẽ đi cùng em.”
Tô Trà rất thông minh, Bành Trường Phong vừa mới mở lời cô đã hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện.
“Vâng, vậy đành làm phiền thầy ạ.” Tô Trà lập tức nở nụ cười, nói.
Nếu cô định đi hội thảo cùng giáo sư tất nhiên cũng nên báo cho Cốc Ích một tiếng.
Sau khi Cốc Ích nghe điện thoại xong cũng hiểu tình hình.
Đúng là như thế, nếu Tô Trà đi theo ông Bành tham dự hội thảo, vậy không phải giảm được nguy cơ bại lộ thân phận hay sao?
Người ngoài vẫn đang suy đoán thân phận của người phụ trách dự án máy vi tính kia, nhưng chỉ cần Tô Trà tham dự hội thảo cùng Bành Trường Phong, vậy ai có thể đoán được một cô gái trẻ chuyên ngành kỹ thuật sẽ là người phụ trách dự án máy tính điện tử cơ chứ?
Đùa à, ngay cả chuyên ngành cũng không giống nhau đúng không?
Hơn nữa tuổi của Tô Trà cũng dễ đánh lạc hướng làm cho người ta không thể nghĩ rằng cô lại là người phụ trách của một dự án.
Do đó có thể giúp làm giảm nguy cơ khiến cô bị lộ thân phận.
Nếu nói ai thông minh thì Cốc Ích vô cùng nể ông Bành, đầu óc ông ấy linh hoạt quá!
Tô Trà đã quyết định sẽ tham gia hội thảo, đồng thời, về phía Smith cũng đã nhận được tin tức, nhà khoa học kia sẽ tham gia hội thảo lần này.
Tin tức này Smith nghe được từ phía Cốc Ích nhưng trong lòng ông ta vẫn không nhịn được phàn nàn rằng Cốc Ích quá nhiều quỷ kế.
Người ta đã xác định sẽ tham gia hội thảo rồi mà vẫn không chịu để lộ thân phận. Cốc Ích chỉ nói người kia sẽ tham gia, còn những thông tin khác không thể báo cho ông ta được.
Sau khi Cốc Ích nhả tin tức ra không chỉ bên Smith biết, thậm chí tổ chức ở các nơi khác cũng dùng cách riêng của mình để lấy được thông tin này.
Gì cơ? Nhà khoa làm dự án máy vi tính cũng tham gia hội thảo à?
Vậy mau lên, mau liên hệ với bộ ngoại giao gọi cho Cốc Ích. Sau đó đã có rất nhiều người ngỏ ý muốn tham gia hội thảo.
Lúc đầu chỉ là một cuộc hội thảo bình thường, sau khi chuyện “người kia” sẽ tham gia được lan truyền ra thì số lượng người đăng ký tham dự lập tức tăng gấp đôi.
Số lượng nhiều hơn gấp đôi là do Cốc Ích đã sàng lọc rồi, nếu như duyệt tất cả đơn đăng ký tham dự sợ rằng hội trường không đủ lớn để chứa hết.
Vé tham gia hội thảo nhanh chóng trở thành tấm vé hiếm, người muốn cầm được nó nhiều vô kể.
Khi Smith nhắc tới chuyện này, đoàn của bọn họ không khỏi cảm thấy may mắn là ngay từ đầu Cốc Ích đã để lại cho họ ba vị trí, nếu không bây giờ sợ rằng có chen vào cũng không được.