Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 488
Cập nhật lúc: 2025-04-08 23:27:10
Lượt xem: 76
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong lòng Smith còn bắt đầu mắng tổ chức nào đó vô liêm sỉ, rõ ràng ông ta dùng chiêu thả mồi để câu người ra nhưng hiện tại lại có một đám người thò ra muốn ngồi mát ăn bát vàng, đúng là không biết xấu hổ!
Cùng lúc đó, vấn đề liên quan đến hội thảo cũng khiến cho các cấp lãnh đạo phải chú ý.
Sự thay đổi lớn như thế xảy ra, các lãnh đạo không muốn biết cũng khó.
Nhóm lãnh đạo cấp cao khá lo về vấn đề thân phận của Tô Trà nhưng sau khi nghe Cốc Ích báo cáo xong họ đã yên tâm hơn nhiều. Tuy vậy vẫn nhấn mạnh rằng phải đảm bảo thông tin tuyệt đối không để lộ ra ngoài, kèm theo đó là công tác bảo vệ an toàn cá nhân của cô cũng cần chuẩn bị sẵn sàng.
Tất nhiên Cốc Ích vô cùng để ý chuyện này.
Hiện tại Tô Trà là trân bảo của viện Nghiên cứu Khoa học, Cốc Ích cũng vô cùng quý trọng cô.
Thời gian trôi qua từng ngày, ngày diễn ra hội thảo cũng sắp đến gần…
Buổi trưa hôm nay là lúc buổi hội thảo chính thức bắt đầu.
Chín giờ rưỡi cuộc hội thảo mở cửa, mới gần bảy giờ sáng Tô Trà đã dậy rồi.
Cô chỉ mất vài phút để rửa mặt và thay một bộ lễ phục tương đối trang trọng. Những bộ quần áo xanh đỏ lòe loẹt mà Vương Tú Mi hay mua cho cô không có cơ hội xuất hiện trong ngày hôm nay.
Hiện giờ thời tiết đang nóng bức, Tô Trà mặc một cái áo sơ mi màu trắng phối với chiếc quần dài màu đen, mái tóc dài cũng được buộc lên gọn gàng.
Tô Trà môi hồng răng trắng, cả người toát lên khí chất lạnh lùng. Nếu như cô đeo thêm một cặp kính sẽ càng tỏa ra vẻ đẹp tri thức.
Ngay cả người nhà thấy Tô Trà như vậy còn cảm thấy mới lạ, bởi vì họ chưa trông thấy cô ăn mặc trưởng thành như thế bao giờ.
“Trà Trà, lát nữa con muốn ra ngoài à?” Người đầu tiên không nhịn được rồi hỏi là Tô Thắng Dân.
“Vâng, hôm nay chắc con không về ăn cơm đâu, mọi người không cần chờ con.” Tô Trà mỉm cười trả lời cha mình.
“Vậy cũng được, vừa lúc giữa trưa cha cũng có việc bận. Vợ ơi, anh cũng không về ăn cơm đâu nhé.” Tô Thắng Dân nói với vợ mình.
“Em biết rồi. Tô Bảo! Giữa trưa mẹ về nhà ăn cơm, nếu con về nhà sớm hơn mẹ thì nấu cơm trước nhé, mẹ về chỉ cần xào rau là được.”
Tô Bảo nghe thấy mẹ dặn xong thì lên tiếng đồng ý, dù sao chị mình cũng không ở nhà, ăn tạm một ngày vậy. Cậu bé vốn đang định bảo cha mua gà quay nhưng tình hình này đành phải từ bỏ thôi.
Dù sao trong nhà vẫn còn một miếng thịt ba chỉ, ăn thịt xào cũng được vậy.
Cả nhà ăn xong bữa sáng, sau đó từng người đi ra ngoài.
Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi mỗi người bận một việc, Tô Trà thuận đường nên nhờ Trương Huy lái xe đưa Tô Bảo đến trường học.
Xe đưa người tới cửa trường.
“Chị, em vào trước đây, anh Trương, anh lái xe chậm một chút anh nhé.” Tô Bảo giống như ông cụ non nói một câu sau đó xua tay, quay người chạy vào trường.
Tô Trà ngồi ở trong xe nhìn Tô Bảo vẫy tay chạy vào trường học cho đến lúc không thấy cậu bé đâu nữa mới không nhìn tiếp.
Cô ngẩng đầu, nhìn Trương Huy đang ở ghế lái, nói: “Anh Trương, chúng ta xuất phát đến chỗ của thầy thôi.”
Bây giờ là bảy giờ rưỡi, nếu Tô Trà đến chỗ ông Bành để hội họp cùng nhau ước chừng cũng phải mất một tiếng. Từ nhà của Bành Trường Phong đến chỗ tổ chức hội thảo mất tầm nửa tiếng đồng hồ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-488.html.]
Hai người đến trước nửa tiếng là ổn.
Ngồi trong xe, Tô Trà giơ tay vuốt thẳng cổ áo sơ mi, trong lòng cân nhắc đến chuyện sau khi vào hội thảo có thể đi tìm vài người ở đó.
Tô Trà nghĩ lần này những người có thể tới đều là các nhân vật có tên tuổi ở mọi lĩnh vực nên có thể nhân cơ hội câu trộm người.
Tục ngữ nói rất đúng, chỉ cần dùng thủ đoạn hợp lý không sợ không dụ dỗ được người nào.
Nhưng những người có chung ý tưởng “trộm người” này lại rất nhiều.
Chẳng qua từ góc độ của người khác, người phụ trách dự án máy vi tính - Tô Trà mới là đối tượng bị nhắm đến.
Trái lại, ở trong mắt Tô Trà, các bậc lão làng tham gia hội thảo mới là đối tượng cô muốn trộm.
Cô mài d.a.o soàn soạt.
Phải bắt đầu trộm ai trước đây?
Cô cần phải bàn bạc trước đã.
Sau đó đi trộm một người rồi đi trộm hai người…
Tám rưỡi, Tô Trà gặp được Bành Trường Phong.
Bành Trường Phong vừa nhìn thấy học trò mà ông ấy tâm đắc đã bị cách ăn mặc và trang điểm của cô làm cho sững sờ.
Sau khi hai người lên xe, Bành Trường Phong còn không nhịn được nói: “Tô Trà, sao hôm nay em ăn mặc trang trọng thế. Thật ra còn nhỏ tuổi như vậy cũng không cần ăn mặc quá trưởng thành. Chỉ là hội thảo thôi không cần căng thẳng. Còn nữa, hôm nay em đi cùng với tôi sẽ không có ai dám xem thường vì tuổi em nhỏ đâu.”
Nhìn dáng vẻ này của Tô Trà, Bành Trường Phong đoán có thể do Tô Trà căng thẳng lại còn đối diện với trưởng bối, sợ người khác sẽ xem nhẹ cô vì tuổi còn nhỏ. Thật ra Bành Trường Phong thấy Tô Trà không cần như vậy.
Dù sao giới nghiên cứu khoa học từ trước tới nay không nhìn tuổi tác mà chỉ xem kết quả. Dựa trên những hạng mục Tô Trà đã làm trước đây, ra ngoài chắc chắn không ai dám xem thường cô. Dù thân phận Tô Trà bí mật nhưng công lao của cô vẫn ở đó, cô vẫn là chính cô.
Song Tô Trà nghe vậy thì biết thầy mình hiểu nhầm, cô không hề căng thẳng, cũng không sĩ diện như thế.
Sĩ diện không mài ra ăn được, thậm chí đối với Tô Trà, lúc cần thiết cô có thể quả quyết vứt bỏ hết sĩ diện mặt mũi.
Đừng mắng cô, cô là một người bình thường và thực tế như vậy đấy.
Tất nhiên, sĩ diện cũng phải tùy tình hình. Đôi khi sĩ diện cũng là tự tôn, lúc cần thiết sĩ diện có thể trở nên rất quan trọng, dù sao Tô Trà chắc chắn không phải loại ngậm bồ hòn làm ngọt để người khác có thể tùy tiện bắt nạt.
Tô Trà quay đầu, cười mở miệng nói: “Thầy hiểu nhầm rồi, em không căng thẳng, chỉ cảm thấy ăn mặc như vậy phù hợp với buổi hôm nay thôi.”
Hơn nữa không phải chuẩn bị đi đào góc tường à, mặc như vậy sẽ khiến người khác có cảm giác tin tưởng hơn.
Giữa một cô gái ăn mặc tri thức chuyên nghiệp và một cô gái vừa nhìn đã biết là trẻ người non dạ thì loại thứ nhất sẽ thích hợp để đi đàm phán hơn.
Bành Trường Phong không biết tính toán nhỏ trong lòng Tô Trà nhưng nghe Tô Trà nói không căng thẳng, người làm thầy như ông ấy cũng vẫn an ủi vài câu. Học sinh thoải mái tự nhiên làm chủ được tình huống vẫn hơn là rụt rè khép mình.
Ngồi trên xe cũng không có việc gì làm nên Tô Trà chủ động chọn chủ đề nói chuyện, không phải chuyện liên quan đến công việc mà là nghe ngóng tin tức về những nhân vật lớn trong hội thảo hôm nay.
Thầy Bành Trường Phong là người có kinh nghiệm lâu năm trong giới nghiên cứu khoa học, những người tham gia hội thảo lần này ông ấy nắm rõ trong lòng bàn tay, dù là ai cũng có thể kể ra vanh vách.