Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 492

Cập nhật lúc: 2025-04-08 23:27:18
Lượt xem: 88

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Hai ngày nữa em sẽ đưa cho thầy báo cáo về dự án mới, nếu thầy cảm thấy không có vấn đề gì, em sẽ nộp đơn báo cáo đăng ký.” Tô Trà nói chuyện rồi nhìn đồng hồ trên cổ tay, nói: “Viện trưởng Cốc, sắp đến giờ rồi, em phải đến phòng thí nghiệm.”

“Ừ, được rồi, vậy em đi trước đi.” Cốc Ích nói, ông ta cho rằng công việc của Tô Trà quan trọng hơn.

Mãi đến khi Tô Trà đứng dậy ra khỏi văn phòng, Cốc Ích mới phản ứng lại.

Sau khi ông ta tiêu hóa xong thông tin vừa rồi Tô Trà nói cho mình nghe, cuối cùng Cốc Ích mới phục hồi tinh thần tỉnh táo trở lại.

Tóm lại có ba điểm, thứ nhất quả thật có chuyện đào góc tường nhà người ta nhưng không giống như lời đồn bên ngoài là do ông ta làm, mà lại là Tô Trà.

Thứ hai, hợp đồng với hai người kia cần phải được giải quyết, theo như lời Tô Trà nói vừa rồi, hẳn là không có vấn đề gì.

Cốc Ích có một hơi sợ hãi, ông ta sợ lúc thương lượng chuyện này với viện Nghiên cứu Khoa học bên kia sẽ bị tròng bao tải rồi đánh.

Hơn nữa, điểm quan trọng nhất.

Đó chính là, Tô Trà lại muốn xin dự án mới!

So với những chuyện khác dự án mới mới là trọng tâm.

Đáng tiếc Tô Trà đang vội, nếu không ông ta cũng có thể nói thêm vài lời liên quan đến dự án mới đấy.

Thật ra điều Cốc Ích không biết là sở dĩ Tô Trà sốt sắng tuyển người như vậy cũng bởi vì trước đó Cốc Ích có nói qua sau khi Vương Vinh Bình làm xong dự án khoa thông minh này thì ông ấy muốn về hưu.

Trong lĩnh vực điện tử Vương Vinh Bình là ông lớn trong ngành, ông lớn sắp về hưu, vậy không thể tìm vài người đến để hỗ trợ ư?

Dự án mới tiếp theo đang thiếu người, có thể thêm người nào hay người nấy đi.

Cho nên, lần này Cốc Ích phải oan ức là việc đã định rồi, đối với chuyện gánh tội thay cô Cốc Ích vừa bực mình vừa buồn cười, còn hơi vui mừng nữa.

Những người khác tham gia hội thảo với mục đích giao lưu, Tô Trà lại tham gia hội thảo để đào góc tường nhà người ta.

Ai ngờ, cô thế mà thành công.

Thế lực khắp nơi nhìn thấy Cốc Ích đàm phán với hai người bị đào ở viện Nghiên cứu Khoa học kia, bọn họ cũng xác định Cốc Ích thật sự đã đào người đến viện nghiên cứu của mình.

Vốn dĩ các bên dự định để các nhà khoa học ở lại thêm vài ngày tiện trao đổi thông tin nhưng ngay khi vừa nghe thấy tin này, họ lập tức liên lạc với các nhà khoa học của mình yêu cầu họ nhanh chóng trở về nước, sợ chậm một bước sẽ bị đào đi mất, suy cho cùng vết xe đổ vẫn còn ở đó.

Smith cũng nhận được điện thoại, ông ta đang chuẩn bị rời đi.

Đến cũng vội vàng, đi cũng vội vàng.

Lúc Smith rời đi Cốc Ích còn cố ý bớt chút thời gian đến tiễn ông ta.

Chẳng qua trước khi đi Smith không quên trêu chọc Cốc Ích.

Cốc Ích bị trêu chọc cũng chỉ đành cười khổ, chuyện này không có cách nào giải thích.

Cũng không thể nói “Ồ, không phải tôi đào góc tường mà là cô gái bay nhảy khắp nơi trong buổi hội thảo ngày hôm đó đấy?” Nói ra câu này không phải sẽ đặt Tô Trà ở nơi đầu sóng ngọn gió hay sao?

Cho nên mới nói, loại chuyện này vẫn để ông ta gánh vác đi, dù có bị lợi dụng, bị trêu chọc vài câu cũng không sao.

Chuyện cuộc hội thảo ngày hôm đó bọn họ cũng ngầm hiểu. Bởi vì trong lòng mọi người đều biết rất rõ, bọn họ tới vì mục đích đào góc tường, các bên nhắm đến Tô Trà, mà Tô Trà nhắm đến các nhà khoa học được cử đến từ nhiều nơi khác nhau.

Như vậy cũng như nhau cả thôi.

Thắng làm vua thua làm giặc, đã đánh cược thua thì phải chịu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-492.html.]

Cốc Ích cảm thấy Tô Trà đào người bằng bản lĩnh của cô, không làm gì sai trái cả!

Thời gian từng ngày qua đi, dự án khóa thông minh tiến triển càng ngày càng tốt.

Chỉ trong chớp mắt, mấy tháng đã trôi qua...

Tháng một, báo chí Bắc Kinh lại đăng tin tức.

Tại phòng thí nghiệm, Tô Trà ở trong phòng thí nghiệm đi ra nhìn thấy Vương Vinh Bình hưng phấn đang cầm một tờ báo chạy tới.

“Tô Trà, tới đây, xem báo ngày hôm nay đi.” Vương Vinh Bình vừa nói chuyện vừa duỗi tay đưa tờ báo qua cho Tô Trà.

Tô Trà nhìn thấy hành động của Vương Vinh Bình, cô thuận thế nhận lấy tờ báo.

Cô hạ ánh mắt, tầm mắt dừng ở đầu trang báo nhìn thấy hàng chữ to của tiêu đề, khóe môi Tô Trà nhếch lên một nụ cười nhẹ, ngẩng đầu cười nói: “Chúc mừng giáo sư.”

“Hahaha, cùng vui chung nào. Dự án này cũng có công lao của em, buổi tối có tiệc mừng công nhất định em phải đến đấy nhé.”

Trên mặt Vương Vinh Bình nở một nụ cười, hốc mắt lại rưng rưng nước mắt, trong lòng ông ấy rất kích động.

Dự án khóa thông minh có thể thành công, Vương Vinh Bình thật sự rất vui mừng.

Dự án này là dự án cuối cùng ông ấy thực hiện trước khi về hưu, thành công của nó cũng coi như dấu chấm kết thúc viên mãn cho cuộc đời nghiên cứu khoa học của ông ấy.

“Em nhất định sẽ đi.” Tô Trà mỉm cười đáp.

“Vậy được rồi, tôi đi tìm viện trưởng Cốc trò chuyện đây.” Vương Vinh Bình nói xong rồi lấy lại tờ báo, sau đó ông ấy vội vã đi về văn phòng của Cốc Ích, nóng lòng muốn chia sẻ niềm vui này với mọi người.

Tô Trà nhìn bóng dáng vội vã của giáo sư Vương, cô không nhịn được bật cười một tiếng “Phụt”.

Một lát sau, Tô Trà xoa cái cổ đau nhức rồi mới nhấc chân đi ra ngoài.

Gần một tuần không về nhà, Tô Trà dự định về nhà một chuyến, buổi tối có tiệc mừng công thì quay lại viện Nghiên cứu Khoa học sau.

Khoảng năm giờ, Tô Trà về đến nhà.

Bước vào cửa nhà, Tô Trà nhìn thấy người nhà thân thuộc của mình, đáy lòng cô dâng lên một cảm xúc ấm áp.

“Trà Trà, lát nữa con còn phải đi ra ngoài à, vậy con mặc thêm nhiều quần áo chút, thời tiết thay đổi, đừng để bị cảm.” Vương Tú Mi dặn đi dặn lại, nói xong mấy câu này lại bắt đầu lải nhải chuyện gần đây ở trong nhà.

Hôm nay Tô Bảo cũng ở nhà, cậu bé nghe chị mình nói buổi tối đi ra ngoài ăn tiệc mừng công gì đó, đôi mắt mở to chớp chớp nhìn qua nhìn lại.

Tô Bảo: Cũng muốn đi!

Đáng thương vô cùng

Tô Trà nhìn đôi mắt nhỏ của Tô Bảo, cô bị cậu bé chọc cho buồn cười.

Vương Tú Mi cũng nhìn thấy ánh mắt của con trai Tô Bảo, trực tiếp tát cậu bé một cái, mở miệng phàn nàn: “Con đừng có đòi đi chung vui, một đứa trẻ như con đến nơi làm việc của chị gái không thích hợp tý nào. Nếu như con thật sự muốn đi, vậy nỗ lực học tập đi, tương lai sau này tranh thủ làm cùng một đơn vị với chị của con, đến lúc đó tiệc mừng công con cũng có thể đi.”

Tranh thủ, làm cùng đơn vị với chị gái của cậu bé?

Tô Bảo vội lắc đầu không ngừng, vẫn không được đâu.

Mặc dù cậu bé không biết đơn vị của chị gái làm gì nhưng trong lòng cậu bé cũng có suy đoán, với đãi ngộ như của chị mình thì một người bình thường như cậu bé sao có thể muốn đi là đi.

Cho nên, làm cùng đơn vị, vẫn không được.

Tô Bảo lắc đôi tay nhỏ bé, lắc đầu, tỏ vẻ: Lịch sự từ chối!

Loading...