Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 493
Cập nhật lúc: 2025-04-08 23:27:40
Lượt xem: 82
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáu giờ rưỡi, Tô Trà nhìn thời gian thấy đã gần đến giờ, cô mặc một cái áo khoác dày vào, lúc này mới chào hỏi mọi người một tiếng rồi đi ra cửa.
Tô Trà mới vừa bước ra cửa, cô vừa ngẩng đầu lên nhìn đã thấy một màu xanh của đồng phục quân đội bao phủ tầm nhìn cô.
Bóng người cao thẳng tắp...
Bốn mắt nhìn nhau, không khí dường như trở nên yên tĩnh.
Bỗng dưng một trận gió lạnh thổi qua, từng bông tuyết trắng rơi nhẹ xuống.
Tô Trà nâng tay, lòng bàn tay ngửa lên, trong lòng bàn tay có một ít tuyết.
Đây là trận tuyết đầu tiên trong năm nay.
Sau đó, có tiếng bước chân vang lên, dần dần tiến đến gần cô.
Cô ngước mắt lên, trong tầm mắt, bóng người mặc đồ quân đội màu xanh càng ngày càng gần.
Cô khẽ mỉm cười, đôi mắt cong cong, ngấn nước lấp lánh...
“Anh về từ lúc nào vậy?” Tô Trà nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt, vì chiều cao của mình, cô phải ngửa đầu lên mới có thể đối diện với ánh mắt của anh.
Đôi mắt của người đàn ông vẫn thâm thúy như cũ. Khi anh nhìn cô, cảm giác dường như toàn bộ thế giới chỉ quan tâm mỗi cô vậy.
Đối diện với đôi mắt đấy, tim Tô Trà đập loạn nhịp, đột nhiên trong lúc đó cô có cảm giác như đang nói chuyện yêu đương.
Hoặc gần đây công việc tiến triển thuận lợi nên cả tinh thần và cơ thể Tô Trà đều thoải mái hơn nhiều.
Rõ ràng Phó Hành Khanh cũng nhận ra tâm trạng vui vẻ của Tô Trà, trên khuôn mặt điển trai hiện lên một nụ cười nhẹ, môi mỏng hơi nhếch lên, giọng nói khàn khàn mà từ tốn tiếp lời: “Hôm nay tôi mới về, muốn qua xem em có ở nhà không, không ngờ gặp được thật.”
Phó Hành Khanh thật sự không nói dối. Anh xác thực đã tới Bắc Kinh vào khoảng bốn giờ sáng sáng nay, vì giải quyết công việc mất hơn một ngày nên sau khi họp xong anh đi thẳng từ hội trường đến.
Coi như nhất thời xúc động, thế là anh trực tiếp đến đây, thậm chí Phó Hành Khanh cũng không ngờ có thể nhìn thấy Tô Trà. Dù sao khi cô bận rộn cô đều ở lại ký túc xá của viện Nghiên cứu Khoa học.
Cũng vừa khéo, anh cũng đến được mấy phút, đang định đi thì đột nhiên thấy Tô Trà xuất hiện.
Sau một khoảng thời gian không gặp, trong mắt Phó Hành Khanh, Tô Trà vẫn không thay đổi, vẫn xinh đẹp như vậy, tinh thần cũng rất tốt, khí huyết trên mặt hồng hào rực rỡ, đáy mắt cũng không còn quầng thâm nữa.
Trong lúc Phó Hành Khanh đánh giá Tô Trà, Tô Trà ngước mắt lên, ánh mắt mang theo ý cười, nói: “Nhìn anh thế này, chắc vừa xong việc là qua đây hả?”
“Ừm, lần trước gọi điện không phải nói rồi sao, khi tôi về hai chúng ta sẽ cùng đi ăn nhỉ? Vừa hay bây giờ thời gian cũng hợp lý, em muốn ăn gì?” Phó Hành Khanh vừa nói vừa ung dung thản nhiên nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Vẫn còn sớm, cùng nhau đi ăn còn có thể đi dạo hoặc xem phim gì đó.
Trong lòng Phó Hành Khanh đã sắp xếp lịch trình đâu ra đấy, nhưng Tô Trà vừa trả lời đã phá vỡ toàn bộ kế hoạch của anh.
“E là không ổn lắm, lát nữa tôi phải đi tới viện Nghiên cứu Khoa học tham gia tiệc công, mọi người trong viện Nghiên cứu Khoa học đều đi. Vả lại tôi còn đồng ý với giáo sư Vương chắc chắn sẽ đi rồi.” Tô Trà liếc nhìn Phó Hành Khanh, sau đó cô thấy khóe miệng tươi cười của Phó Hành Khanh bớt đi hai phần, lộ ra vẻ mặt mất mát rõ rệt.
Thấy anh như vậy, cảm giác như chú chó vàng bị đánh liên tục trông rất đáng thương.
Vì thế, trong lòng Tô Trà cân nhắc, thử thăm dò hỏi: “Hay là, anh cũng đi cùng ?”
Nghe Tô Trà nói xong, Phó Hành Khanh mở to mắt chỉ trong nháy mắt, nhịp tim bỗng đập nhanh hơn.
Anh và Tô Trà cùng nhau tham gia tiệc công ở viện Nghiên cứu Khoa học, anh lấy thân phận gì tham gia đây.
Người nhà sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-493.html.]
Trong đầu nghĩ đến hai từ “Người nhà”, trong lòng Phó Hành Khanh không thể khống chế được tiếng tim đập dữ dội, thậm chí anh còn sợ Tô Trà nghe thấy.
Hai người quen nhau lâu như vậy vẫn chưa xác định danh phận. Ban đầu cũng nói là thuận theo tự nhiên, bây giờ Tô Trà nói như thế trái lại làm anh hơi luống cuống.
Có phải ý mà anh nghĩ không?
Hay do anh nghĩ nhiều.
Ngay lúc trong đầu Phó Hành Khanh đang có đủ loại suy đoán, Tô Trà đứng trước mặt anh bỗng bước từng bước lại gần rồi lại đến gần anh thêm chút nữa.
Khoảng cách gần như vậy khiến nhịp tim Phó Hành Khanh càng không ổn định, bất ngờ không kịp đề phòng, anh rũ mắt xuống, ngay lập tức đối diện với đôi mắt ngấn nước của cô.
“Thịch, thịch, thịch…”
Không biết là nhịp tim của ai mà nghe rõ như vậy.
“Phó Hành Khanh.” Tô Trà mở miệng gọi tên anh, khóe môi mang theo nụ cười nhẹ nhàng, nói tiếp: “Anh có bằng lòng lấy việc kết hôn làm tiền đề nói chuyện yêu đương với tôi không?”
Kiểu tỏ tình này từ trước đến nay Tô Trà không cho rằng là quyền của đàn ông.
Gặp được người đàn ông mình thích, phải lòng anh ấy, thời cơ đã chín muồi, cô cũng bày tỏ theo lẽ tự nhiên.
Bây giờ dự án trong tay Tô Trà đã kết thúc, cũng là lúc có thể nói chuyện yêu đương, công việc rất quan trọng, vấn đề cá nhân cũng rất quan trọng.
Qua một lúc, cô không nghe thấy câu trả lời của người đàn ông.
Nội tâm Tô Trà hoài nghi, cô ngẩng đầu lên nhìn.
Sau đó, cô thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Phó Hành Khanh, dường như anh vẫn chưa hoàn hồn lại.
“Ha ha!” một tiếng, Tô Trà nhịn không được cười ra tiếng.
Bầu không khí vốn yên tĩnh đột nhiên bị tiếng tiếng cười thanh thúy của cô nàng đánh bay, Phó Hành Khanh cũng nhanh chóng định thần lại.
Nhịp tim anh vẫn còn đập nhanh, Phó Hành Khanh cảm thấy bản thân hơi lúng túng. Nếu lúc này cho anh bước vài bước, anh đoán mình có thể …
Quả thật hơi bất ngờ, không có chuẩn bị tâm lý chút nào cả.
“Tô, Tô Trà, em nghiêm túc chứ?” Phó Hành Khanh mở lời, sau đó anh phát hiện mình không kìm chế nổi nói lắp, bên tai đột nhiên nóng hầm hập.
Vốn dĩ theo tính toán của Phó Hành Khanh anh cũng chuẩn bị tranh thủ nhân dịp kỳ nghỉ này tỏ tình với Tô Trà, nhưng anh trăm triệu lần không ngờ, anh còn chưa kịp hành động, Tô Trà đã bày tỏ trước rồi.
Hơn nữa, anh cũng chưa chuẩn bị tâm lý chút nào cả.
Biểu hiện thật sự quá kém.
“Trông tôi giống nói đùa sao? Hay là…” Ngữ khí Tô Trà ngừng lại trong chốc lát, vẻ mặt hoài nghi nhìn anh, cô nói tiếp: “Anh không bằng…?” Lòng à?
“Anh bằng lòng!” Tô Trà còn chưa kịp nói xong, Phó Hành Khanh đã vội vàng trả lời.
Sao lại có thể không bằng lòng chứ, Phó Hành Khanh bằng lòng ngàn lần, bằng lòng vạn lần.
Đợi mấy năm trời, sao có thể không bằng lòng?
Thấy dáng vẻ Phó Hành Khanh kích động như vậy, Tô Trà lại mỉm cười, dưới cái nhìn chăm chú của Phó Hành Khanh, Tô Trà vươn tay.
Phó Hành Khanh rũ mắt, anh nhìn đôi tay trắng nõn mảnh khảnh của cô, do dự một lúc, sau đó mới vươn tay mình ra.
Tô Trà chủ động nắm lấy bàn tay ấm áp chất phác của người đàn ông, hai tay nắm lấy nhau, một bàn tay to, một bàn tay nhỏ. Thậm chí đôi bàn tay to của người đàn ông có thể bao lấy toàn bộ bàn tay nhỏ bé trắng nõn của cô, nắm lấy trong lòng bàn tay này.