Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 497

Cập nhật lúc: 2025-04-08 23:27:48
Lượt xem: 101

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Trà bình tĩnh đối diện với ánh mắt kinh ngạc của cô bạn thân.

Sau một lúc lâu, Phó Kiều Kiều mới hồi phục tinh thần, nói: “Cô nói, cô là người chủ động nhắc đến chuyện hẹn hò sao?”

“Ừ, có vấn đề gì sao?” Tô Trà hỏi lại một câu.

Có vấn đề không à? Trong đầu Phó Kiều Kiều vang vọng mấy chữ này…

Không có vấn đề gì hết!

Phó Kiều Kiều len lén liếc nhìn bạn mình một cái, sau đó cảm thấy rằng hình như Tô Trà với anh mình nếu đã làm chuyện gì đều khiến cho mọi người không thể đoán ra được.

Ví dụ như việc Phó Kiều Kiều không hiểu được anh trai mình để ý Tô Trà từ lúc nào, sau đó là chuyện vì sao Tô Trà lại thích Phó Hành Khanh, bây giờ ngay cả chuyện thổ lộ cũng do Tô Trà chủ động.

Phó Kiều Kiều nghĩ: Đoán không được, đoán không được!

Cô ấy chỉ có thể nói rằng không nên đoán tâm tư của Trà Trà, nếu có đoán cũng không ra đâu!

Phó Kiều Kiều hội họp với Tô Trà rất thích tán gẫu, đề tài nói chuyện của hai người đi từ Phó Hành Khanh đến Cận Tùng. Khi hai người nói đến Cận Tùng thì bàn đến Lâm Thư Nhiên.

Từ sau khi được Tô Trà nhắc nhở, Phó Kiều Kiều và Cận Tùng đã giữ khoảng cách với Lâm Thư Nhiên. Sau đó Lâm Thư Nhiên còn định làm dịu mối quan hệ với Phó Kiều Kiều nhưng cô ấy đều tránh đi.

Lâm Thư Nhiên là người thông minh nên dần dần cũng không nhiệt tình với người cố ý lạnh nhạt nữa.

Hơn nữa Phó Kiều Kiều còn nghe nói dạo này cô ta hay đi cùng với một đàn anh khóa trên khác.

Tô Trà nghe thấy Phó Kiều Kiều nhắc tới Lâm Thư Nhiên cô không nói gì thêm. Vốn dĩ cũng không phải người quen nên không tiếp xúc nhiều, chỉ cần nghe là được.

Sau khi ăn cơm xong ai về nhà người nấy.

Tô Trà đến viện Nghiên cứu Khoa học một chuyến, còn Phó Kiều Kiều chuẩn bị về nhà để cười anh trai mình vài câu, chuyện tỏ tình còn để con gái chủ động, anh trai cô ấy lợi hại thật đấy!

Sau khi được Phó Kiều Kiều tuyên truyền một đợt, cả nhà đều đã biết chuyện hóa ra Tô Trà thành đôi với Phó Hành Khanh là nhờ nhà gái lên tiếng trước.

Cả gia đình nhà họ Phó đều mang vẻ mặt tò mò nhìn Phó Hành Khanh.

Anh đã lớn như thế rồi mà ngay cả chuyện tỏ tình cũng là con gái nói trước.

Họ cảm thấy sao Phó Hành Khanh trông cứ giống như… một kẻ ăn bám vậy?

Phó Hành Khanh rất bình tĩnh đối mặt với ánh mắt của người nhà.

Cả người anh tản ra khí thế “chỉ cần mình không xấu hổ người xấu hổ sẽ là người khác”.

Nhoáng một cái, kỳ nghỉ của Phó Hành Khanh chỉ còn một ngày.

Sau khi Vương Tú Mi nghe Tô Trà nói chuyện này thì muốn cô mời anh về nhà ăn một bữa cơm. Nói gì thì nói, hai người cũng đang là người yêu, đến nhà người yêu ăn cơm là chuyện rất bình thường.

Sáng sớm tinh mơ, Phó Hành Khanh nhận được một cuộc điện thoại. Lúc anh nghe Tô Trà nói người trong nhà cô muốn mời mình sang ăn cơm, anh nghĩ: “Niềm vui chợt đến nên chưa kịp chuẩn bị.”

Sau khi cúp điện thoại, Phó Hành Khanh lập tức xông lên tầng hai rồi quay về phòng.

Sắc mặt nặng nề của anh làm bà Khâu bày ra vẻ mặt không hiểu có chuyện gì xảy ra, sau một lúc bà cụ mới hồi phục tinh thần. Bà cụ còn tưởng rằng có chuyện gì nghiêm trọng lắm nên vội vàng đuổi theo anh.

Bà cụ đi đến cửa phòng của Phó Hành Khanh, giơ tay gõ cửa “cộp cộp cộp”.

Chỉ một lúc sau cửa mở, gương mặt Phó Hành Khanh lộ ra phía sau cánh cửa, dáng vẻ như đang đối mặt với kẻ thù đáng sợ nào đó.

Điều này lại làm bà cụ càng lo lắng hơn.

“Làm sao thế? Lúc nãy là Trà Trà gọi điện tới phải không? Trà Trà nói gì đấy? Bà thấy sắc mặt cháu không vui lắm, có phải cháu làm bạn gái buồn chuyện gì hay không? Trà Trà tức giận rồi à?”

Anh thấy bà nội đang lo lắng thì lắc đầu.

“Không phải đâu bà ạ, Tô Trà bảo cháu sang nhà cô ấy ăn bữa cơm.”

Ăn…ăn cơm?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-497.html.]

Đây là chuyện tốt mà, Phó Hành Khanh sắp được gặp người lớn trong nhà bạn gái sao lại có biểu cảm như thế này?

Bà cụ tự thấy mình đã lớn tuổi rồi, không chịu nổi sự kích thích đâu!

Lúc bà cụ vứt một ánh nhìn xem thường cho Phó Hành Khanh thì anh lùi ra phía sau một bước, hoang mang nói: “Bà ơi, nhưng sau đó có một vấn đề.”

“Vấn đề gì?” Bà cụ thấy Phó Hành Khanh nói như vậy, trái tim lại bị treo lên.

“Bà chờ cháu một chút!” Phó Hành Khanh nói xong rồi xoay người về phòng, chỉ một lát sau đã quay lại. Anh mở cửa để lộ ra đống quần áo ở trên giường phía sau mình.

“Bà ơi, bà cảm thấy cháu mặc bộ nào thì đẹp ạ?” Phó Hành Khanh nói xong duỗi tay cầm một bộ quân trang, một bộ quần áo hàng ngày ở trên giường lên, đưa cho bà mình xem: “Bà ơi, bộ nào đẹp hơn?”

“Quân trang đẹp hơn!” Bà cụ chỉ tay vào bộ quân trang: “Quân trang trông khỏe khoắn hơn.”

“Trông có nghiêm túc quá không?” Phó Hành Khanh hỏi.

“Vậy chọn bộ này đi… áo sơ mi trắng, quần dài màu đen, nhìn có vẻ chín chắn.”

“Trông có tùy tiện quá không bà?” Phó Hành Khanh lại hỏi.

“Vậy chọn bộ trên giường kia kìa. Áo khoác màu đen, quần dài màu xám.” Bà cụ lại chỉ một vị trí khác ở trên giường rồi nói.

“Vậy nhìn hơi bình thường quá đúng không ạ?”

Khóe miệng bà cụ hơi run rẩy rồi trừng mắt nhìn cháu trai mình một cái, sau đó hít một hơi thật sâu, nghĩ: “Mình phải nhịn, phải nhẫn nhịn, đây là cháu ruột mình.”

Hít vào, thở ra, hít vào, thở ra…

“Bà ơi, hay là cháu mặc quân trang nhé?”

“Được, cháu mặc quân trang nhìn có sức sống đấy.”

“Hay là thôi, áo sơ mi trắng vẫn đẹp hơn.”

Bà cụ: “...”

Hít sâu, bình tĩnh, bình tĩnh!

“Nếu không thì bộ này đi, màu xám cũng khá đẹp.”

Bà cụ: “...”

Tuổi lớn rồi càng phải bình tĩnh!

Đây là cháu trai ruột, là cháu trai ruột!

Phó Hành Khanh mãi không thấy bà cụ nói gì, trên tay còn đang cầm hai bộ quần áo, ngẩng đầu nhìn.

Trong nháy mắt, anh đối diện với ánh mắt của bà cụ…

Phó Hành Khanh vẻ mặt mờ mịt trộm nghĩ: Làm sao vậy?

Tuy rằng anh còn đang mờ mịt nhưng vẫn cảm giác thấy… có sát khí!

Đối mặt với vẻ mặt hoang mang của cháu trai, bà cụ tự nhủ: Bình tĩnh, đó là cháu ruột của mình, là cháu ruột… Có cái rắm!

Biến luôn đi, thích mặc gì thì mặc!

Có bản lĩnh thì đừng có mặc gì hết!

Sau một thời gian dài xoắn xuýt, cuối cùng Phó Hành Khanh vẫn mặc bộ quân trang.

Có tiếng bước chân truyền đến “Cộp cộp cộp”, bà cụ đang ở trong phòng khách nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu nhìn. Sau đó bà cụ thấy cháu trai mình mặc một bộ quân trang đi từ tầng hai xuống. Bà cụ nhìn anh mặc như vậy không nhịn được thầm mắng trong lòng.

Chẹp, xoắn xuýt cả một ngày cuối cùng vẫn mặc bộ quân trang đó thôi.

Bà cụ đã nói từ trước rồi, mặc quân trang vừa đẹp vừa trông khỏe khoắn.

Vốn dĩ Phó Hành Khanh đang tham gia quân ngũ, mặc quân trang là phù hợp nhất.

Loading...