Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 498

Cập nhật lúc: 2025-04-08 23:27:50
Lượt xem: 79

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chờ anh đi xuống tầng một, bà cụ mới nói: “Cháu chuẩn bị xong rồi hả? Sắp đi chưa?”

“Vâng, cũng sắp đến giờ rồi ạ.” Phó Hành Khanh cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay rồi trả lời.

Bà cụ nhìn lướt qua hai tay trống không của anh, nói: “Cháu định cứ thế mà đi thôi à? Sao không mang theo cái gì đi? Như thế nào mình cũng là khách đến nhà người ta, sao lại mang tay không đến được? Phải chuẩn bị ít đồ đi chứ?”

“Cháu biết rồi ạ, cháu định bây giờ đi ra ngoài rồi mua.” Tuy rằng là lần đầu tiên nhưng Phó Hành Khanh vẫn hiểu đạo lý đối nhân xử thế. Lần đầu tiên anh chỉ đi tay không đến không phải là EQ thấp hay sao?

“Cháu muốn mua ở ngoài hả?” Bà cụ hỏi lại, sau đó chỉ chỗ gần cánh cửa, nói tiếp: “Ở đằng kia kìa, bà chuẩn bị sẵn cho cháu rồi đấy. Để mấy thứ này trong nhà cũng chật chỗ, vừa hay cháu mang đi tặng cũng được. Nhưng cái này không phải đồ ăn, lát nữa cháu tiện đường mua thêm bánh trái gì đó đi.” Anh thấy bà cụ nói vậy thì nhìn sang góc gần cửa một cái, qua kiểu đóng gói có thể nhận ra đó không phải đồ ăn thật, tất cả đều bọc bằng hộp.

“Bà ơi, cháu không về ăn cơm trưa đâu nhé, bà ở nhà cứ ăn trước đi ạ!”

“Đi mau đi, không phải vừa mới nói sắp đến giờ rồi hay sao? Đi mau đi, bà ở nhà ăn một bữa cơm thôi không cần cháu phải lo.” Bà cụ xua tay đuổi anh đi. Nhưng không thể không nói rằng lúc nghe anh nói như thế, trong lòng bà cụ rất vui vẻ.

Con người khi có tuổi thường rất thích được con trẻ nịnh nọt để được vui sướng. Vài phút sau, Phó Hành Khanh cầm theo đồ đi ra ngoài.

Lần này anh nhớ rõ lời ông mình dặn, nếu ra ngoài phải lái xe đi.

Tầm chín giờ, xe của Phó Hành Khanh dừng ở trước cửa nhà họ Tô.

Vương Tú Mi ở trong phòng nghe thấy bên ngoài có tiếng động vội vàng nói với ba người trong phòng khách.

“Trà Trà, mau đi ra ngoài xem thử có phải là Phó Hành Khanh đến không, ra cửa đón đi con.”

Vương Tú Mi vừa nói xong Tô Trà đang ngồi ở trên sô pha đứng dậy.

“Mẹ, con đi ra ngoài xem thử.”

“Mau đi xem đi.” Vương Tú Mi xua tay, ý bảo chạy đi nhanh đi.

Chờ Tô Trà vừa mới bước chân ra cửa, Vương Tú Mi quay đầu lại nhìn thấy hai cha con Tô Thắng Dân và Tô Bảo đang ngồi ở phòng khách, thành thơi ngồi tại chỗ, không nhúc nhích.

Đôi mắt bà vừa trừng một cái không khí trong phòng khách lập tức thay đổi.

Hai cha con nâng cao tinh thần, thoáng một cái đã từ trên sô pha đứng dậy.

“Anh…anh đi pha trà đãi khách.” Tô Thắng Dân vừa nói xong, lòng bàn chân như bôi dầu chuồn mất.

Tô Bảo thấy cha mình chạy trốn mất dạng thì thầm mắng trong lòng.

Cha mình là ông chồng bị xoắn tai trong truyền thuyết đúng không?

Đường đường là đàn ông, không phải đàn bà vậy cha sợ cái gì chứ?

Sau đó, Tô Bảo ưỡn n.g.ự.c nhỏ của mình, bình tĩnh nói: “Con…con đi vào bếp lấy trái cây mới rửa sạch rồi mang ra để lát nữa mời khách ạ.”

Cậu bé vừa nói xong, chưa đợi Vương Tú Mi có phản ứng gì đã chạy ngay vào trong bếp.

Tô Bảo vừa đi vừa tự lấy cớ cho mình.

Khụ khụ, không phải cậu bé sợ mà do kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Khi phải đối mặt với đồng chí Vương Tú Mi, toàn bộ người trong nhà ngoại trừ chị của cậu bé ra còn những người khác xông lên chỉ như con tốt trong bàn cờ thôi.

Trong nhà này chị gái xếp thứ nhất, sau đó đến mẹ, cha ở hàng thứ ba, còn cậu bé bị xếp ở dưới tầng chót xã hội… đau lòng quá!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-498.html.]

Trong phòng, một người pha trà, một người xếp trái cây, Vương Tú Mi đứng ở phòng khách sửa sang quần áo của mình. Sau khi bà thấy ổn hết rồi mới lộ ra một nụ cười.

“Cành cạch!” một tiếng.

Cửa mở ra, Vương Tú Mi vừa ngẩng đầu đã thấy Tô Trà vào nhà cùng với Phó Hành Khanh.

Bà nhìn lướt qua đồ Phó Hành Khanh mang theo, tạm dừng lại xem kỹ một chút.

Vương Tú Mi thấy rằng Phó Hành Khanh cầm theo không ít quà, hơn nữa có một số đồ có vẻ không hề rẻ chút nào.

“Hành Khanh lại đây, mau vào nhà ngồi. Cháu tới là được rồi, còn mang nhiều đồ theo như vậy làm gì? Khách sáo quá!” Vương Tú Mi tiếp đón Phó Hành Khanh vào nhà, đồng thời b.ắ.n cho con gái mình một ánh mắt ý bảo cô phải tiếp đón Phó Hành Khanh cho tốt.

Tô Trà nhận được tín hiệu từ ánh mắt của mẹ nên nói với Phó Hành Khanh: “Vào đây đi, anh đưa đồ em cầm cho, cứ ngồi tự nhiên nhé.”

Tô Trà vừa nói vừa đưa tay muốn cầm đồ trên tay của Phó Hành Khanh, nhưng anh lại tránh tay của Tô Trà, trên mặt lộ ra một nụ cười, nói: “Không cần, em bảo anh cần để vào chỗ nào là được rồi, đồ nặng lắm.”

Đồ mang theo đúng là không hề nhẹ, bởi vì Phó Hành Khanh không chỉ mang theo đồ bà nội mình chuẩn bị mà còn mua thêm nhiều kẹo, bánh quy, hoa quả linh tinh, riêng trọng lượng của hoa quả thôi cũng đã nặng rồi.

“Vậy anh để ở đây đi.” Tô Trà chỉ sang tủ trang trí, mỉm cười nói.

Phó Hành Khanh nhìn qua cái tủ đó, tiến lên một bước rồi để đồ lên trên.

Vương Tú Mi ở bên cạnh vẫn luôn âm thầm quan sát Phó Hành Khanh. Vừa rồi bà thấy Phó Hành Khanh không để Tô Trà xách đồ đạc càng vừa lòng thêm vài phần.

Con trai biết để ý người khác, không tồi!

Con gái phải tìm được người nào biết quan tâm mình, hơn nữa tính tình Phó Hành Khanh cũng khá tốt, các phương diện khác cũng rất ổn.

Dù sao ở trong mắt Vương Tú Mi, Phó Hành Khanh đủ tư cách để làm con rể của bà.

Ngay lúc này, Tô Thắng Dân và Tô Bảo từ trong bếp đi ra, một người cầm theo ấm trà, người còn lại bê theo trái cây.

Vừa nãy hai người đàn ông một lớn một nhỏ của nhà họ Tô cũng đã nghe thấy âm thanh trong phòng khách.

Tô Thắng Dân nhìn Phó Hành Khanh như vậy cũng thuận mắt hơn chút.

Tô Bảo cảm thấy anh rể tương lai khá tốt tính, rất thành thạo.

“Phó Hành Khanh, cháu lại đây uống trà đi. Trà đã pha xong rồi, còn nóng đấy.” Tô Thắng Dân chào hỏi một câu.

“Đúng đúng đúng, anh Phó, anh ăn hoa quả nè, em vừa mới rửa xong đấy.” Tô Bảo nói hùa theo cha mình.

Phó Hành Khanh nghe thấy hai cha con nhà họ Tô nói vậy cũng gật đầu, mỉm cười lễ phép sau đó tiến đến uống trà cùng với Tô Thắng Dân.

Tô Thắng Dân thấy Phó Hành Khanh đến gần thì kéo anh nói về chuyện gia đình.

“Phó Hành Khanh à, chuyện cháu yêu đương với Trà Trà ấy, người nhà của cháu có biết không?”

“Gia đình cháu cảm thấy Trà Trà nhà chú như thế nào? Có nhận xét gì hay không?”

“Hơn nữa cháu cũng biết điều kiện của nhà chú rồi đấy, nhà cháu chắc cũng biết rồi đúng không? Nhà cháu có quan niệm môn đăng hộ đối gì không?”

Tô Thắng Dân biết có nhiều gia đình giàu có sẽ có một ít quy củ, chú trọng đến vấn đề môn đăng hộ đối. Ông không biết tình huống gia đình của Phó Hành Khanh ra sao.

Lúc trước Tô Trà chưa hẹn hò với Phó Hành Khanh rất nhiều chuyện cũng khó mở lời. Nhưng hiện tại đã khác, hai người là người yêu nên chuyện này vẫn cần làm rõ trước.

Loading...