Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 499

Cập nhật lúc: 2025-04-08 23:27:52
Lượt xem: 94

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nếu như người nhà họ Phó yêu cầu cần môn đăng hộ đối vậy anh phải giải thích rõ ràng trước cho nhà họ Tô.

Suy cho cùng mặc dù điều kiện sinh hoạt hiện tại của nhà họ Tô không tồi nhưng Tô Thắng Dân cũng sẽ không tự ảo tưởng sức mạnh đến nỗi cảm thấy vai vế của nhà họ Tô có thể ngang hàng với gia thế gia đình nhà Phó Hành Khanh.

Vả lại có vài người thành phố cũng rất để ý đến chuyện dòng dõi, tuy không phải tự nhục hay tự ti nhưng nhà họ là nhà nông, Tô Thắng Dân không thể nói dối, cũng không muốn giấu giếm chuyện này.

Phó Hành Khanh là người như thế nào? Học ngành trinh sát cũng không phải học chơi, huống chi anh còn từng là huấn luyện viên ngành tâm lý học. Phó Hành Khanh vừa nghe đã biết ý của Tô Thắng Dân: “Chú, chú cứ yên tâm ạ. Người nhà cháu rất thích Trà Trà, họ cũng không có yêu cầu gì với người yêu của cháu, như Tô Trà đã rất tốt rồi. Chuyện chú lo lắng sẽ không xảy ra đâu ạ.” Phó Hành Khanh có thể vỗ n.g.ự.c thề về thái độ của người nhà mình. Gia đình anh có thể chê bai anh nhưng tuyệt đối sẽ không chê Tô Trà.

Còn chuyện môn đăng hộ đối, với điều kiện của nhà họ Phó họ sẽ không để ý đến vấn đề đó, chỉ cần nhà gái tốt tính là được, những chuyện khác không quan trọng lắm.

Nếu xét đến tính tình, tính của Tô Trà tuyệt đối “được người lớn trong nhà yêu mến nhất”.

Cô vừa ngoan ngoãn vừa nghe lời, miệng còn ngọt, biết nịnh nọt. Cô gái như vậy sao có người lớn nào không thích cho được?

Tô Trà chắc chắn là hình tượng “con nhà người ta” trong miệng người lớn.

Tô Thắng Dân nghe Phó Hành Khanh cam đoan như thế, trong lòng chưa đến nỗi hoàn toàn vừa lòng nhưng cũng vừa ý ba phần.

Trong phòng khách, Tô Thắng Dân nói chuyện với Phó Hành Khanh, bạn nhỏ Tô Bảo ở bên cạnh nghe, khuôn mặt nhỏ cũng có vài phần nghiêm túc.

Ở nhà bọn họ, chuyện nhân sinh đại sự của chị cậu bé chắc chắn là chuyện quan trọng nhất.

Thừa dịp bọn họ đang nói chuyện, Vương Tú Mi lén duỗi tay xách theo đồ mà Phó Hành Khanh mang đến, một tay khác kéo theo Tô Trà, sau đó đi vào phòng của mình.

Vẻ mặt Tô Trà ngoan ngoãn tùy mẹ mình kéo đi.

Vào phòng, Vương Tú Mi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Sau đó bà dứt khoát đặt đồ vật bên cạnh ngăn tủ, lải nhải nói với Tô Trà: “Con gái, Phó Hành Khanh đưa cái gì đấy? Lát nữa chúng ta nên chuẩn bị đáp lễ như thế nào?”

“Mẹ cũng không có kinh nghiệm, sớm biết thế này hôm qua mẹ đã gọi điện cho ông bà nội của con để hỏi xem quê mình có vấn đề gì cần để ý hay không. Giờ mẹ không biết phải làm gì.”

Vương Tú Mi vừa lải nhải vừa mở đồ mà Phó Hành Khanh xách đến ra.

Bên trong đó có vài cái hộp.

Hộp đầu tiên được mở ra, trong đó là một hộp lá trà.

Bà thấy đó là lá trà mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Vẫn còn may, lá trà chắc không đắt lắm.

Tô Trà ở bên cạnh thấy mẹ mình thở hắt một hơi rồi nhìn lướt qua hộp trà, sau đó tốt bụng không nói cho mẹ mình biết rằng hộp trà này cũng không phải đồ bình thường.

Cô nhớ rõ trong văn phòng của viện trưởng Cốc ở viện Nghiên cứu Khoa học có một ít lá trà này. Nếu không lầm viện trưởng Cốc từng nói qua với cô, giá của loại trà này… rất đắt!

Trong chiếc hộp thứ hai là một cái vòng tay, nhìn thoáng qua rất đẹp. Vòng được làm từ bạc, có điêu khắc hoa văn vừa độc đáo vừa tỉ mỉ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-499.html.]

Tiếp theo là đồ bổ, dược liệu gì đó.

Đồ nhà họ Phó đưa nhìn qua trông không có gì đặc biệt nhưng chỉ cần quan sát kỹ sẽ thấy mọi món đồ đều rất tinh xảo, không phải thứ đồ vật tầm thường.

Sau khi xem xong, trong lòng Vương Tú Mi cảm thấy hốt hoảng, luống cuống chân tay, quay đầu nhìn con gái.

“Trà Trà, bây giờ chúng ta phải đáp lễ như thế nào đây?”

“Để con lấy cho, trong phòng sách của con có một ít lá trà, t.h.u.ố.c lá với rượu gì đó. Lát nữa con chuẩn bị mỗi thứ một ít, sau đó tặng thêm hai cái điện thoại di động.”

Lúc trước khi làm xong dự án, viện trưởng Cốc đưa điện thoại di động tới đây, Tô Trà định đưa cho cha mẹ nhưng hai người chê phí di động đắt quá nên không lấy. Họ còn nói rằng trong nhà có điện thoại bàn nên cũng không cần điện thoại di động làm gì.

Về sau Tô Trà vẫn giữ nó, hôm nay là lúc nó có tác dụng.

Phần đáp lễ bao gồm thuốc lá, rượu và lá trà, lại thêm hai cái điện thoại di động, xem ra không đủ hàm súc như nhà họ Phó nhưng nhìn chung cũng không tệ chút nào.

Vương Tú Mi nghe con gái nói xong, bà gật đầu, sau đó bổ sung thêm: “Lát nữa mang thêm ít thịt khô chuyển từ quê lên, cho họ đặc sản quê nhà để nếm thử đồ mới.”

“Ý hay đó ạ.” Tô Trà rất tán thành.

Quà đáp lễ bình dân-thịt khô, đã được quyết định!

Sau khi hai mẹ con bàn bạc ở trong phòng xong thì mang theo đồ đi ra.

Bên ngoài, mấy người đàn ông thoạt nhìn ở chung rất hài hòa.

Lúc Tô Trà và Vương Tú Mi đi ra, Phó Hành Khanh còn đang kể vài chuyện về việc trong quân ngũ.

Đương nhiên Phó Hành Khanh vẫn nhớ rõ vấn đề bảo mật thông tin. Anh chỉ tán gẫu một số chuyện có thể nói mà thôi.

Trong lòng tất cả đàn ông đều ấp ủ một trái tim “tham gia quân ngũ”, là đàn ông hàng thật giá thật nên tham gia quân ngũ! Sau khi nghe Phó Hành Khanh kể chuyện trong quân đội, hai người đều nghe đến mức say sưa. Vương Tú Mi thấy mọi người còn đang nói chuyện nên đi vào phòng bếp, cũng sắp đến giờ chuẩn bị cơm rồi.

Tô Trà theo mẹ đi vào bếp hỗ trợ, mặc dù không biết nấu ăn nhưng vẫn có thể rửa rau được mà.

Phó Hành Khanh đang nói chuyện liếc mắt thấy Vương Tú Mi và Tô Trà làm việc. Sau đó anh nói vài câu thuận tiện kết thúc câu chuyện rồi đứng dậy đi vào phòng bếp.

“Cô ơi, để cháu giúp cô…”

“Không cần, không cần đâu. Hôm nay cháu là khách, ai lại để khách phải làm việc bao giờ.” Vương Tú Mi không đợi Phó Hành Khanh nói hết câu đã từ chối ngay, sau đó còn nói thêm: “Chỗ này không cần cháu làm đâu, mau đi uống trà cùng chú đi.”

“Cô ơi, cháu biết nấu cơm, để cháu giúp cô!” Phó Hành Khanh vừa nói xong đã cuốn tay áo lên.

Vương Tú Mi thấy thế vội vàng dứt khoát đẩy anh ra ngoài, trong miệng còn nói không ngừng: “Không cần, không cần, cháu mau đi ra ngoài uống trà nói chuyện phiếm là được.”

Phó Hành Khanh bị đẩy ra bên ngoài, vẻ mặt tràn đầy sự bất đắc dĩ. Anh trộm liếc Tô Trà đang ngồi xổm trong phòng bếp để rửa rau.

Cô nhận ra Phó Hành Khanh nhìn mình thì ngước mắt, nhìn thấy ánh mắt không biết nên làm gì của anh, không nhịn được cười khẽ một tiếng rồi nói: “Không sao đâu, lần tới anh vào giúp mẹ em một chút là được, hôm nay không cần anh giúp đâu.”

Nếu Tô Trà nói như vậy, Phó Hành Khanh cũng chỉ cố đứng thêm một lát rồi đi ra ngoài phòng bếp.

Loading...