Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 500
Cập nhật lúc: 2025-04-08 23:27:54
Lượt xem: 81
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi Phó Hành Khanh ra ngoài, Vương Tú Mi nhìn trộm con gái mình, sau đó thò lại gần, thì thầm: “Con gái, không tệ đâu, thằng bé rất biết nghe lời con.”
Vương Tú Mi tỏ vẻ: Có nghệ thuật thuần chồng, giống bà!
Tô Trà nghe mẹ mình nói vậy, cô ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt vừa trêu ghẹo vừa khoe khoang của mẹ cô cũng bị chọc cười.
“Ha ha ha, đúng vậy, đều nhờ mẹ dạy dỗ tốt đó.”
Tô Trà vừa há mồm đã nịnh nọt làm mặt mày Vương Tú Mi hớn hở trong nháy mắt.
“Nhưng mà Phó Hành Khanh biết nấu cơm thật à?” Vừa nhắc tới chuyện này Vương Tú Mi lại không nhịn được rồi lo lắng.
Vốn dĩ con gái mình đã không thạo chuyện bếp núc rồi, tương lai hai vợ chồng son kết hôn phải học dần việc này đi thôi.
Về phía con gái mình, thân là mẹ đẻ, Vương Tú Mi đã bỏ cuộc. Nhưng nếu là Phó Hành Khanh bà vẫn có thể còn hi vọng.
Nhưng lại có một vấn đề nữa, Phó Hành Khanh là một người đàn ông. Anh có sẵn lòng hay không?
“Mẹ, tay nghề nấu ăn của Phó Hành Khanh còn tốt hơn cha con đấy, cũng gần giống như đầu bếp nhà hàng rồi đó.”
“Có thật không? Con ăn thử rồi à?” Vương Tú Mi hỏi.
“Vâng, con ăn thử vài lần rồi. Nếu có cơ hội mẹ cũng nếm thử xem.” Tô Trà mỉm cười nói.
Vương Tú Mi vừa nghe vậy cũng không còn lo lắng nữa.
Nếu con gái mình đã ăn mấy lần rồi, vậy có thể nói rằng Phó Hành Khanh không chê chuyện bếp núc. Còn vấn đề trong tương lai của hai vợ chồng, hai người tự sắp xếp, bà không kiểm soát quá nhiều làm gì.
Tầm mười hai giờ, đồ ăn đã làm xong.
“Tô Thắng Dân, lấy rượu của anh ra đây uống vài chén nào.” Vương Tú Mi hô lên một câu.
Tô Thắng Dân vừa nghe vậy thoáng cái đã cầm theo một chai rượu đến.
Tất cả mọi người ngồi xuống, Tô Thắng Dân mở rượu, đổ ra hai cái ly, sau đó không nói gì nhiều, duỗi tay cầm một chén rồi giơ lên.
Phó Hành Khanh đang ngồi nhìn thấy động tác của Tô Thắng Dân cũng lập tức cầm lấy chén rượu.
Hai người đàn ông chạm ly một cái, nói thêm vài câu sau đó từng người một ngửa đầu uống rượu.
“Anh ăn chút gì đi, bụng rỗng hại dạ dày lắm.” Vương Tú Mi nhìn thấy thế thì nhắc nhở một câu. Bà dùng đũa gắp một ít đồ ăn để vào bát của Tô Thắng Dân.
Tô Trà ở bên cạnh nghe thấy mẹ nói xong cũng dùng đũa gắp một miếng thịt để vào bát của Phó Hành Khanh.
Miệng anh còn đang đầy mùi rượu, thấy thế nên ngước mắt nhìn Tô Trà…
Tô Trà cũng nhìn anh, sóng mắt long lanh đối diện với ánh mắt của Phó Hành Khanh.
Bên cạnh là tiếng hai vợ chồng Vương Tú Mi và Tô Thắng Dân nói chuyện.
Lúc này, bạn nhỏ Tô Bảo đang ngồi bỗng ngẩng đầu lên. Cậu bé nhìn hai vợ chồng đang lải nhải bên kia, sau đó lại nhìn hai người đang không hé răng nói lời nào ở bên này.
Tô Bảo vò đầu nghĩ: Chậc, bầu không khí gì đây?
Sao cứ có cảm giác mình là người thừa thế này?
Sau bữa ăn ở nhà họ Tô, hai vợ chồng Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi hoàn toàn không còn lo lắng về chuyện riêng của Tô Trà nữa.
Người ta nói làm con dâu không thoải mái bằng làm con gái ở nhà, điều này không sai. Nhưng trong bữa cơm vừa rồi, Vương Tú Mi cũng nhận ra Phó Hành Khanh thật sự có tình cảm với con gái mình, lúc ăn cơm luôn quan tâm đến Tô Trà.
Vương Tú Mi là người từng trải, chỉ cần nhìn thoáng qua bà cũng biết có phải thật lòng hay không. Qua hành động thuần thục của Phó Hành Khanh có thể biết đây không phải lần đầu tiên anh chăm sóc Tô Trà như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-500.html.]
Vốn dĩ Tô Thắng Dân thấy Phó Hành Khanh không vừa ý mình nhưng sau khi thấy Phó Hành Khanh hành động như vậy, thành kiến trong lòng ông đã giảm bớt.
Khoảng 1 giờ trưa, cả nhà đã ăn cơm xong và ngồi ở phòng khách cùng nhau nói chuyện.
Khoảng 2 giờ trưa, Phó Hành Khanh nói phải đi về.
Nghe thấy Phó Hành Khanh phải về, Vương Tú Mi vội vàng xách hết những thứ đã chuẩn bị trước đó đưa cho Tô Trà, bà vừa xách đồ ra vừa nói: “Tô Trà, con ra tiễn Phó Hành Khanh đi.”
“Vâng, được ạ.” Tô Trà nói xong đưa tay ra nhận đồ.
Tuy nhiên Phó Hành Khanh đã nhanh tay hơn Tô Trà và anh nhận lấy đồ.
Ngay khi anh làm vậy, mọi người đều hướng mắt nhìn về phía anh.
Hừ, thấy hành động nhanh nhạy của Phó Hành Khanh, Vương Tú Mi thật sự cảm thấy đứa nhỏ này quá thành thật.
Khi có người tặng đồ cho mình, bạn sẽ nói mấy câu khách sáo, dù không phải người mồm mép giỏi nhưng lần đầu thấy có người nóng vội nhận đồ như thế.
Ngay cả Tô Trà cũng không khỏi bật cười khi nhìn thấy Phó Hành Khanh làm vậy.
Khụ khụ, đương nhiên Tô Trà không nghĩ Phó Hành Khanh nhận đồ nhanh như vậy vì muốn mấy thứ này, mà là anh không để cô xách đồ thôi.
Nghe thấy Tô Trà khẽ cười, Phó Hành Khanh mới nhận ra hành động vừa rồi của mình không thích hợp lắm, lập tức giải thích: “Chú, cô à, cháu không có ý đó, chỉ là cháu thấy nhiều đồ quá, sợ Trà Trà phải xách nặng.”
Vừa nói xong Phó Hành Khanh có hơi xấu hổ.
“Không sao, chúng ta đều biết mà, không có hiểu lầm. Được rồi, để Trà Trà tiễn cháu ra ngoài.” Vương Tú Mi cười ha ha mở miệng hoà giải.
Vương Tú Mi nói xong, Tô Trà và Phó Hành Khanh chào họ một câu rồi xoay người đi ra cổng.
Hai người đi ra khỏi cổng. Một lát sau, Tô Trà bước chậm lại, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, cô quay đầu lại, ánh mắt cô dừng trên mặt Phó Hành Khanh.
Vì uống rượu nên mặt Phó Hành Khanh hơi đỏ lên, toàn thân thoang thoảng mùi rượu.
Tô Trà khẽ nhíu mày, nếu cô nhớ không lầm hình như Phó Hành Khanh lái xe tới đây.
Bây giờ uống rượu rồi còn phải lái xe về?
Không nói đến việc say rượu hay không, quan điểm của Tô Trà là đã uống rượu thì không lái xe, bất kể có say hay không.
Là người đã sống hai đời, Tô Trà vẫn nắm rõ những luật giao thông cơ bản nhất.
Hình như lúc Tô Trà vừa nhìn sang, Phó Hành Khanh đã cảm nhận được ánh mắt của cô.
Lúc anh nhìn lại vừa lúc bắt gặp vẻ mặt cau mày của Tô Trà.
“Làm sao vậy?” Phó Hành Khanh trầm giọng nói, thấy Tô Trà cau mày anh cũng không nhịn được nhăn mày lại.
Trong lòng anh có hơi bất an, có phải hôm nay biểu hiện của anh không tốt hay có vấn đề gì không?
Phó Hành Khanh nói không hồi hộp là nói dối trong khi đây là lần đầu tiên anh chính thức ra mắt gia đình Tô Trà.
Quen biết Tô Trà lâu như vậy, Phó Hành Khanh cũng biết được người nhà rất quan trọng đối với Tô Trà. Mặc dù với tính tình của cô sẽ không để thái độ của gia đình ảnh hưởng đến quyết định của mình nhưng Phó Hành Khanh vẫn không khỏi cảm thấy bối rối.
Khó khăn lắm anh mới đi được đến bước này, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Ngay lúc Phó Hành Khanh đang lo lắng trong lòng, Tô Trà lên tiếng.
“Anh uống rượu rồi lát nữa anh có phải lái xe về không?”
Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái vang lên, sau khi nghe rõ lời cô nói, Phó Hành Khanh thở phào nhẹ nhõm.