Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 501

Cập nhật lúc: 2025-04-08 23:27:56
Lượt xem: 90

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Anh chưa say nhưng cũng không thể lái xe về. Tạm thời đỗ xe ở đây, ngày mai anh đến sớm lái về là được.” Phó Hành Khanh nói.

Nghe Phó Hành Khanh nói như vậy, Tô Trà nghĩ một lúc.

“Vậy để anh Trương lái xe của anh đưa anh về đi, anh uống rượu như vậy về một mình không an toàn.”

Đàn ông cũng phải tự bảo vệ mình, đặc biệt là đàn ông có vẻ ngoài ưa nhìn càng phải chú ý.

Về mặt an toàn không có vấn đề gì, dù sao vẻ ngoài của Phó Hành Khanh cũng rất nguy hiểm.

“Cũng được.” Phó Hành Khanh đồng ý.

Trong lòng anh thấy vui vì nghĩ rằng Tô Trà quan tâm đến mình.

Anh thầm vui mừng, cảm thấy cảm giác được quan tâm này... thật sự rất tốt.

Hai người đi bộ một lúc thì đến nơi Phó Hành Khanh đậu xe.

Phó Hành Khanh đưa chìa khóa xe cho Trương Huy, Trương Huy ngồi thẳng vào ghế lái, Phó Hành Khanh cũng mở cửa rồi ngồi vào ghế sau.

“Bộp!” một tiếng, cửa xe đóng lại.

Sau khi ngồi vào trong xe, hành động đầu tiên của Phó Hành Khanh là mở cửa sổ xe, ngước mắt lên nhìn Tô Trà đứng bên đường, trầm giọng nói: “Em vào nhà đi, ở bên ngoài lạnh đó.”

“Các anh đi rồi em sẽ vào. Chuyến tàu ngày mai của anh chạy lúc mấy giờ? Em đến tiễn anh.”

“10 giờ, nếu em bận công việc vậy không cần tiễn anh đâu.” Tuy nói thế nhưng nụ cười trên mặt Phó Hành Khanh lại lộ ra bốn chữ, chính là "khẩu thị tâm phi”.

Ngoài miệng nói không cần, nhưng trong lòng lại vui sướng cỡ nào!

“Sáng mai em hẳn không có việc gì nên em sẽ đến đại viện đón anh, tiện đường tiễn anh ra ga xe lửa.”

Nghe Tô Trà nói vậy, nụ cười trên mặt Phó Hành Khanh càng lộ rõ hơn.

Một lát sau, chiếc xe chạy từ từ lên đường.

Nhìn chiếc xe đã đi xa, Tô Trà mới quay người đi vào nhà.

Vừa mở cửa bước vào nhà, cô đã nghe thấy tiếng cha mẹ đang nói chuyện trong phòng.

Hôm nay Phó Hành Khanh đến đây, quan hệ giữa anh và Tô Trà đã được xác định rõ ràng rồi.

Không, Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi quyết định thương lượng chuyện về quê và thông báo với ông bà cụ một tiếng.

Hai ông bà cụ ở quê vẫn luôn mong nhớ Tô Trà, mỗi lần gọi điện thoại đều hỏi chuyện Tô Trà.

Tư tưởng của hai vợ chồng già tương đối bảo thủ, cho rằng cháu gái hai mươi tuổi không còn nhỏ nên họ cũng hỏi thăm chuyện cá nhân của Tô Trà. Trước đó Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi không nói chút tin tức gì, dù sao họ vẫn chưa đi xem bát tự.

Bây giờ thì khác rồi, mối quan hệ đã được xác định, họ cần nói với ông bà cụ về chuyện ra mắt.

Hai vợ chồng đang bàn bạc, nghe thấy Tô Trà đã quay lại, họ quay qua nhìn con gái.

“Trà Trà, tiễn cậu ta đi rồi chứ? Vừa đúng lúc, công việc của con gần đây nhàn hơn rồi, chỉ còn có hai tháng nữa là đến Tết, mẹ và cha con đang bàn xem có cần về quê ăn Tết không.”

“Về ăn Tết, sao đột nhiên lại về quê ăn Tết?” Tô Trà thuận miệng hỏi một câu.

Cô đón năm mới ở đâu không quan trọng nhưng tùy tình hình. Bây giờ Tô Trà không bận, không phải lúc dự án mới vẫn đang chuẩn bị, đến khi dự án bắt đầu, cô sẽ rất bận. Cho nên cô không thể chắc chắn có thể về quê ăn Tết hay không.

“Haiz, chú ba con gọi điện đến, nói người trong nhà nhớ chúng ta, muốn chúng ta về đón Tết. Mẹ và cha con đang nghĩ cũng lâu rồi chúng ta chưa về quê, cũng muốn về mấy ngày.” Vương Tú Mi mỉm cười đáp.

Từ khi tới Bắc Kinh, bà và Tô Thắng Dân đều rất bận, một người lo đội vận chuyển, một người bận rộn chăn nuôi lợn, cuối năm không có ý định nghỉ ngơi thật tốt mà còn dành thời gian để về nhà thăm người nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-501.html.]

Tô Bảo rất vui khi nghe tin sắp được về quê, cậu bé rất nhớ bạn bè trong làng.

“Cha, mẹ, nếu cha mẹ muốn về thì về đi, đừng nghĩ cho con. Vả lại nếu bận quá, cha mẹ phải ở lại Bắc Kinh, con cũng không chắc có thời gian về quê hay không. Nếu đến lúc đó không bận, chúng ta cùng về quê, còn nếu con không về được vậy cha mẹ về ở một thời gian cũng tốt.”

Tô Trà biết hai vợ chồng cảm thấy có lỗi với mình.

Chuyện công việc Tô Trà không thể nói trước, dù có phải đón Tết hay không cô vẫn bận.

Bên kia, Phó Hành Khanh đã về tới đại viện.

Sau khi cảm ơn Trương Huy, Phó Hành Khanh xách đồ đi về nhà.

Hai tay xách rất nhiều đồ, anh đi ở trong đại viện nên có nhiều người dòm ngó.

Hơn nữa sáng nay bà cụ Phó còn nói rằng Phó Hành Khanh đến gặp cha mẹ bên nhà gái.

Lúc này xách theo nhiều đồ như vậy trở về, nhìn thoáng qua cũng biết đó là quà đáp lễ của nhà gái.

Anh bình tĩnh, cẩn thận nhìn quà đáp lễ.

Hừ, anh không khỏi thở dài một hơi.

Chưa kể, quà đáp lễ của nhà gái rất khách sáo và hào phóng.

Trà, t.h.u.ố.c lá và rượu không phải những thứ rẻ tiền.

Trước đó rất nhiều người trong đại viện đều biết Tô Trà, cũng biết cô gái đó lúc đi lại luôn có xe đưa đón, bên người còn có người đi theo. Hơn nữa, rất phù hợp với chàng trai nhà họ Phó này, quả thật rất phù hợp với nhau.

Trai tài gái sắc, dù trông thế nào cũng đẹp đôi.

Còn về gia thế, thật ra phần lớn người trong đại viện không coi trọng phương diện này cho lắm. Họ đều là người có giác ngộ mới có thể ở lại đại viện này, thậm chí nhiều người cùng thế hệ với họ khi còn trẻ đều xuất thân từ nông thôn.

Nông thôn cũng tốt, không khí trong lành và con người giản dị.

Hơn nữa, tính ba đời trở lên không phải ai cũng giống nhau, cũng không thể nói là cấp bậc cao hơn người khác.

Cô gái Tô Trà này hẹn hò với Phó Hành Khanh, không nói chuyện gia thế vậy nói người, Tô Trà so với Phó Hành Khanh còn… Khụ khụ, điều này, hiểu được thì hiểu.

Trên đường đi, Phó Hành Khanh cảm giác mình giống con khỉ trong vườn thú, người quen gặp trên đường đều nhìn anh chằm chằm.

Anh bước nhanh hơn, vào đến cổng, lúc này Phó Hành Khanh mới thấy nhẹ nhõm.

Thành thật mà nói, anh thật sự không quen với việc bị nhìn chằm chằm.

“Ai da, về rồi à, thế nào rồi, người nhà Trà Trà nghĩ gì về cháu? Có điều gì không hài lòng về cháu không?”

Hôm nay bà cụ lại ra tận cửa, ăn cơm trưa xong bà cụ luôn ở trong nhà chờ Phó Hành Khanh trở về.

Thấy Phó Hành Khanh đi vào, bà cụ lập tức mở miệng nói liên miên.

Ánh mắt bà cụ quét qua Phó Hành Khanh, cuối cùng dừng ở đống đồ anh đang xách, không nhịn được lại “ôi chao” một tiếng, sau đó nói: “Sao lại lấy nhiều đồ về thế, thằng nhóc thối này cháu có hiểu chuyện không thế, thật không khách khí mà, sao cái gì cũng xách về thế?”

“…” Phó Hành Khanh bày ra vẻ mặt khó hiểu.

Cái này, không được nhận sao?

Thấy vẻ mặt ngốc nghếch của anh, bà cụ nhìn bằng nửa con mắt.

Quà đã xách về rồi cũng không thể mang trả lại.

Bà cụ cầm lấy túi quà Phó Hành Khanh đang xách rồi mở ra xem, không để ý đến thuốc lá, rượu và trà, ánh mắt bà cụ dán chặt vào hai hộp điện thoại được đóng gói kỹ, hai mắt sáng ngời.

Loading...