Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 502
Cập nhật lúc: 2025-04-08 23:27:58
Lượt xem: 107
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EI2qC27h
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đây chính là điện thoại di động lưu hành nhất Bắc Kinh hiện nay, nghe nói nó dễ sử dụng hơn nhiều so với điện thoại bàn, bà cụ đi mua sắm với bạn già đã từng nhìn thấy nó và giá của nó khá đắt.
“Hành Khanh à, sao lại mang cái này về, cái này đắt thế nào chứ, mau mang trả họ đi.” Bà cụ vừa nói vừa nhanh chóng nhét hộp điện thoại di động vào tay Phó Hành Khanh, ý bảo mau mang trả lại.
Nhìn thứ trong tay, Phó Hành Khanh còn chưa kịp nói gì, tiếng chuông điện thoại trong phòng khách đột nhiên vang lên.
“Reng reng reng, reng reng reng…”
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, bà cụ nhanh hơn Phó Hành Khanh một bước, bước nhanh tới bắt máy.
“Alo.” Bà cụ nói. Không biết đầu bên kia đã nói gì, Phó Hành Khanh chỉ thấy nụ cười tươi rói nở rộ trên mặt bà cụ.
Ngay sau đó, Phó Hành Khanh nghe thấy bà cụ nói.
“Trà Trà, là cháu sao, cháu tìm Hành Khanh phải không? Thằng bé về rồi, mới về đến nhà.”
Nghe thấy là Tô Trà gọi điện thoại tới, Phó Hành Khanh bước đến trước mặt bà cụ, chuẩn bị tiếp điện thoại.
Nhưng bà cụ không đưa điện thoại cho anh, lại mở miệng nói: “Ai da, cháu không tìm Hành Khanh? Tìm bà hả?”
“Ôi, dạo này bà khoẻ, nếu có thời gian thì cháu đến đây ăn cơm, bà làm món chân giò heo hầm cho cháu ăn, Kiều Kiều nói cháu thích ăn món này.”
“Phải rồi, thằng nhóc thối Hành Khanh này không hiểu chuyện, cái điện thoại di động đắt tiền như vậy, lát nữa bà bảo Hành Khanh mang trả lại.”
“Haiz, bà bao nhiêu tuổi rồi mà còn dùng mấy thứ mới mẻ này, ha ha ha, cháu chỉ biết dẻo miệng là giỏi, bà đã sắp 70 tuổi rồi.”
Giọng nói vui vẻ của bà cụ vang lên trong phòng khách, Phó Hành Khanh đứng thẳng người ở bên cạnh, chờ bà cụ nói xong rồi đưa điện thoại cho anh.
Ba phút trôi qua…
Năm phút trôi qua…
Mười phút trôi qua…
Cuối cùng bà cụ cũng nói xong, ngay lúc Phó Hành Khanh tưởng bà cụ định đưa điện thoại cho mình, anh đã thấy bà cụ gác điện thoại "cạch" một tiếng.
Phó Hành Khanh: Gác, máy rồi?
Tâm trạng bà cụ đã được xoa dịu thoải mái, bà mới ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của cháu trai.
“Cháu làm gì vậy?” Bà cụ hỏi với vẻ mặt ghét bỏ.
“Tô Trà gọi điện không phải tìm cháu sao?” Phó Hành Khanh hỏi lại.
“Ai nói tìm cháu, Trà Trà gọi điện tìm bà lão này.” Bà cụ cười đáp, sau đó nhớ ra chuyện gì đó lại nói: “Đúng rồi, không cần phải trả lại quà, Trà Trà nói đây là quà gặp mặt tặng cho bà và ông nội cháu.”
Ôi chao, phải nói cô gái này rất tâm lý.
Bà cụ đã hiểu ra, Tô Trà gọi điện để nói về chuyện quà đáp lễ, sợ bà cụ không nhận. Tô Trà còn giải thích đây là tấm lòng của đơn vị cô, hơn nữa cô cũng nói rõ về thủ tục đăng ký tài khoản.
Nghĩ đến sự chu đáo của cô bé, sự ghét bỏ trong ánh mắt bà cụ khi nhìn Phó Hành Khanh càng tăng thêm.
Trước đây chưa từng nghĩ, so với Tô Trà, cháu trai cháu gái trong nhà chỉ đáng là đồ vứt đi.
Phó Hành Khanh chưa kịp nói gì bà cụ đã bước nhanh đi ra ngoài.
Ai da, bà cụ phải đi tìm người bạn già để khoe về chiếc điện thoại di động này thôi.
Bà cụ vừa ra khỏi cửa, chưa đến nửa ngày, tất cả bà lão trong đại viện đều biết chuyện Tô Trà tặng cho hai ông bà nhà họ Phó điện thoại di động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-502.html.]
Tốt thật đó, tặng điện thoại di động, còn là đồ đắt tiền.
Cô bé này rất hào phóng, chuyện làm người như này không có gì để chê.
Đến buổi tối, ông cụ Phó trở về, thấy bà cụ đang lật giở thứ gì đó, ông cụ mới bước tới xem vợ mình đang cầm thứ gì, sau đó ông không khỏi kinh ngạc.
“Lấy đâu ra vậy?” Ông cụ không nhịn được hỏi.
“Con bé Trà Trà tặng chúng ta quà gặp mặt, nói là bên đơn vị cho, cho hai vợ chồng già chúng ta mỗi người một cái.” Sau đó bà cụ kể lại chuyện Phó Hành Khanh đến nhà họ Tô ra mắt cha mẹ Tô Trà.
Ông cụ Phó nghe vậy rất ngạc nhiên, ông ra ngoài cả ngày, về nhà thì cháu trai đã ra mắt từ nhà Tô Trà về rồi?
Việc này rất nhanh, giống ông.
Nhớ lại hồi còn trẻ hẹn hò với vợ mình, ông chỉ đơn giản là dỗ dành bà ấy.
Về món quà Tô Trà tặng, hai vợ chồng già bàn với nhau, món quà hơi đắt, định sẽ tặng lại Tô Trà quà gì đó.
Bà cụ nói trong hòm có một ít trang sức, để Tô Trà lựa vài món.
Chớp mắt một cái, một đêm đã trôi qua.
Ánh mặt trời tờ mờ sáng, mặt trời từ từ nhô lên, ánh nắng vàng mang lại cảm giác ấm áp cho trái đất.
Ở nhà họ Phó.
Phó Hành Khanh dậy từ sớm để thu xếp hành lý, sau đó ra ngoài tập thể dục buổi sáng.
Sau khi tập thể dục buổi sáng về, Phó Hành Khanh đi tắm, thay quần áo rồi đi xuống lầu.
Khoảng 7 giờ, Phó Hành Khanh đã ngồi ở phòng khách.
Ở bên kia, Tô Trà cũng chuẩn bị đồ đạc để đi ra ngoài.
Một lát sau, Tô Trà vừa ra khỏi nhà, Trương Huy ở đằng sau lưng nhận được một cuộc điện thoại.
Vài phút sau, Tô Trà lên xe.
Xe chuyển bánh, nhưng không phải đi về hướng đại viện mà chạy về hướng viện Nghiên cứu Khoa học...
Tô Trà ngồi trên xe, cô cầm lấy điện thoại của Trương Huy để chuẩn bị gọi cho Phó Hành Khanh.
Cô định là sẽ tới đại viện đón Phó Hành Khanh rồi đưa anh tới ga tàu hỏa nhưng vừa mới đây, cô đột nhiên nhận được một cuộc gọi từ viện trưởng Cốc Ích, ông ta nói rằng bây giờ viện Nghiên cứu Khoa học đang có chuyện và cô cần có mặt tại đó ngay lập tức.
Tô Trà đang nghĩ tới chuyện khác. Thế là cô cố ý hỏi cụ thể chuyện gì đã xảy ra, có thể để đến lúc khác được không. Nhưng Cốc Ích lại bảo rằng tạm thời không thể giải thích qua điện thoại, tốt nhất cô nên qua đó và nói chuyện trực tiếp.
Cô bấm số của anh vào điện thoại, chờ một lúc, đầu dây bên kia mới kết nối. Sau đó cô nghe thấy giọng nói trầm ấm của Phó Hành Khanh.
“Alo, là em đây. Xin lỗi anh nhé, tạm thời em có chút việc gấp nên là…” Nói đến đây, Tô Trà cảm thấy có hơi xấu hổ. Cô dừng lại, mím môi, suy nghĩ nên nói gì tiếp.
Lúc cô vẫn còn đang nghĩ ngợi, Phó Hành Khanh ở đầu dây bên kia đã lên tiếng trước.
“Không sao. Anh đã nói rồi, nếu bận gì thì không cần tới tiễn anh. Đồ đạc anh đã thu dọn xong, một lát nữa sẽ ra nhà ga. Trước hết em cứ xử lý công việc đi, khi anh quay về chúng ta gặp lại vẫn sẽ như thế thôi.”
Đừng nhìn vào mấy cái lời hay ý đẹp này của Phó Hành Khanh. Thật ra anh vẫn cảm thấy hơi thất vọng khi Tô Trà nói cô có việc nên không thể tới đây. Nhưng anh hiểu cô, nếu đó không phải chuyện gì rất quan trọng chắc chắn cô sẽ đến.
Chỉ là tình cờ thôi, cũng chẳng có cách nào khác.
Tô Trà ở bên này nghe thấy Phó Hành Khanh không những không tức giận mà còn an ủi cô, trong lòng cô có hơi chua xót nhưng cũng có chút ấm lòng.
“Vâng ạ. Vậy em sẽ không đến tiễn anh đi nữa. Trên đường đi cẩn thận nhé. Sau này khi nào về nhớ báo trước cho em một tiếng, em sẽ cố gắng dành nhiều thời gian với anh hơn.” Dù sao vẫn là người yêu của nhau, vẫn nên ở bên nhau để bồi đắp tình cảm.