Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 505
Cập nhật lúc: 2025-04-08 23:28:04
Lượt xem: 80
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Rốt cuộc có ai yêu đương mà không nghỉ phép mấy tháng liền rồi chỉ nghỉ vài ngày đã trở lại quân ngũ cơ chứ?
Hơn nữa Phó Hành Khanh nổi tiếng là người không thích đến gần con gái, sắc mặt nghiêm nghị của anh có thể dọa các cô gái phát khóc luôn ấy.
Lúc anh lính trẻ đang tự lải nhải trong lòng thì Phó Hành Khanh cũng hoàn toàn không biết hoạt động tâm lý phong phú của đồng đội mình.
Bây giờ Phó Hành Khanh còn đang bận vui vẻ. Đợi lâu như thế, cuối cùng Tô Trà cũng gửi đồ cho anh. Anh còn sợ rằng cô bận làm việc mà quên mất rồi cơ.
Nói thế nào anh cũng loáng thoáng biết được lượng công việc của Tô Trà. Lúc cô bận rộn ngay cả cơm cũng không kịp ăn, sao còn nhớ được chuyện gửi đồ kia chứ?
Phó Hành Khanh cầm theo đồ đi thẳng về ký túc xá. Nhưng anh mới bước chân vào ký túc xá sắc mặt lập tức trở nên cảnh giác.
Bởi vì đúng lúc này, các đồng đội đáng lẽ phải ở nhà ăn đều xuất hiện ở ký túc xá.
Các chiến sĩ đối diện với ánh mắt cảnh giác của Phó Hành Khanh đều thi nhau lộ ra hàm răng trắng lóa, tươi cười xán lạn.
Phó Hành Khanh thấy nụ cười này của các đồng đội mình, anh theo phản xạ muốn lui một bước ra phía sau để chạy.
Nhưng có nhiều đồng đội như vậy, một mình Phó Hành Khanh làm sao có thể trốn thoát được?
Bọn họ dùng tốc độ trong huấn luyện hàng ngày để lao tới, một người vội vã bay qua, mấy người khác cũng nhanh chóng ôm lấy cánh tay của Phó Hành Khanh. Họ chia nhau hành động, ôm tay ôm chân rồi đoạt đồ của anh.
Phó Hành Khanh chỉ cảm thấy đồ trên tay bị mất, bọc đồ đã rơi vào tay một đồng đội khác nên trong lòng anh tức giận.
Song hai tay khó đấu bốn tay, nếu một đánh một chắc chắn Phó Hành Khanh sẽ quăng ngã họ trong vài phút, còn hiện tại có nhiều người vây anh như vậy, Phó Hành Khanh cũng chỉ còn nước ngoan ngoãn bị ấn ở trên giường đệm của ký túc xá.
Ngày thường họ đã quen gây rối, bây giờ nhìn thấy đôi mắt tràn đầy sự không phục của Phó Hành Khanh, trong lòng “ai da” một tiếng, âm thầm mắng mỏ tên Phó Hành Khanh này nóng tính thật đấy.
Dù nói thế nào đi nữa các đồng chí đều chung một ý nghĩ: Nếu muốn lấy vậy lại đây mà lấy nè!
Trong đó, anh đồng chí đang cầm bọc đồ thấy Phó Hành Khanh bị mọi người ấn trên giường thì cười hì hì thò lại gần, cười tươi rói nói: “Đồng chí Phó à, anh nói xem để tôi làm hay để bọn tôi làm? Anh có người yêu từ lúc nào thế? Sao ngay cả anh em chúng tôi cũng không biết vậy? Bình thường anh em mình nếu ai có người yêu chắc chắn sẽ báo cho đồng đội đầu tiên, có mỗi mình anh giấu giếm thôi đấy. Nói xem có được hay không hả?”
“Tôi đã nói về chuyện có người yêu rồi.” Phó Hành Khanh trả lời.
Những người còn lại nhìn anh ngay lập tức, ánh mắt như muốn nói: Anh nói vậy khi nào?
Phó Hành Khanh đối mặt với một đám đồng đội đang tò mò, anh hít sâu một hơi, âm thầm tự an ủi mình rằng sớm muộn gì cũng phải cho đám nhãi ranh này một bài học!
“Lần trước, khi Đại Giang nói gia đình cậu ta sắp xếp cho cậu ta đi xem mắt, mọi người đều phàn nàn kiếp độc thân, chẳng phải lúc đó tôi đã nói rằng tôi với các anh không giống nhau hay sao?” Phó Hành Khanh tỏ vẻ, ý tứ của anh lúc đó chẳng phải rõ rành rành rồi à?
Anh với bọn họ không giống nhau. Anh là người đã có người yêu.
Anh đã nói rồi, còn việc có hiểu hay không đó là vấn đề của bọn họ.
Đồng đội của anh sau khi nghe xong cũng đều nhớ ra.
A, ở trong tình huống lúc ấy, ai mà tin một câu nói bâng quơ của Phó Hành Khanh cơ chứ? Hơn nữa lúc đó tâm điểm là về chuyên Đại Giang đi xem mắt, đâu ai rảnh suy nghĩ cẩn thận cái gọi là “không giống nhau” của Phó Hành Khanh hả?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-505.html.]
“Được rồi, cứ coi là anh đã nói, vậy anh nói xem, người yêu của anh như thế nào?”
“Trông có đẹp không?”
“Tính cách thì sao? Tôi tò mò cô gái anh thích là người có tính tình như thế nào lắm đấy.”
“Còn nữa còn nữa, nhà cô ấy ở đâu? Là bạn từ nhỏ hay là tình yêu sét đánh?”
Các đồng chí mỗi người đưa ra một câu hỏi cho Phó Hành Khanh, ai nấy đều tò mò nên không ấn anh nữa, buông anh ra sau đó khoác vai anh như anh em tốt.
Có nhiều đôi mắt nhìn vào Phó Hành Khanh, vậy mà đương sự chỉ xoa cổ tay rồi nhìn lướt qua đám đồng đội có lòng hiếu kỳ quá mức kia một cái.
Vừa mới nhắc tới Tô Trà, tâm trạng Phó Hành Khanh đã không nhịn được trở nên vui vẻ, trong ánh mắt của anh lóe lên ý cười chính bản thân anh cũng không biết.
Ôi mẹ ơi!
Mọi người thấy Phó Hành Khanh như vậy da gà thi nhau nổi lên!
Anh chỉ có người yêu thôi mà, đến mức này hay sao?
Quả nhiên ai yêu đương vào chỉ số thông minh đều sẽ bị tụt xuống. Phó Hành Khanh bình thường lạnh nhạt, nghiêm túc, bây giờ mới dính tí tình yêu vào đã biến thành người thường rồi.
Ngay lúc trong lòng mọi người đang đánh giá thì Phó Hành Khanh nói: “Dịu dàng, lương thiện, hào phóng, hơn nữa cũng rất ngoan ngoãn, nghe lời. Cô ấy còn biết nói ngon ngọt dỗ dành người khác. Nhà cô ấy trong một thôn nhỏ ở thành phố C. Cô ấy thi vào đại học Bắc Kinh nên chúng tôi mới biết nhau. Bây giờ cô ấy đã tốt nghiệp rồi, cũng có công việc riêng. Nhưng công việc của cô ấy hơi bận, chúng tôi không phải là vừa gặp đã yêu mà là thuận theo tự nhiên.”
Gõ vào bảng đen để nói, trọng tâm là: Dịu dàng, lương thiện, hào phóng, ngoan ngoãn, nghe lời, biết nói ngọt.
Trong đầu bọn họ thử tượng tượng một chút những đặc điểm mà Phó Hành Khanh đã liệt kê, sau đó họ đều cảm thấy hoang mang.
Có thật…thật sự tốt như Phó Hành Khanh nói hay không?
Hay là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi?
Dựa vào gu thẩm mỹ của Phó Hành Khanh, trước kia có người còn nói anh thích kiểu người đánh nhau giỏi.
Đánh nhau giỏi = Có cơ bắp = Vóc dáng cao = Da đen.
Nghĩ mà xem, nếu muốn đánh nhau giỏi thì phải luyện tập nhiều. Nếu luyện tập nhiều tất nhiên sẽ có cơ bắp, hơn nữa luyện tập nhiều không phải đồng nghĩa với việc bị phơi đến nỗi đen da hay sao?
Trong đầu bọn họ tức khắc nảy ra hình ảnh, sau đó họ nhanh chóng xóa tan tưởng tượng về một cô gái dịu dàng, thay vào đó là một cô gái có tư thế oai hùng, mạnh mẽ.
Đúng thế, phải như vậy mới đúng.
Đồng đội của Phó Hành Khanh tin rằng người anh thích hẳn là kiểu người hào phóng, sảng khoái, tràn đầy cảm giác nữ anh hùng mới phải.
Sau khi họ làm ầm ĩ một hồi, mặc dù nói thế nào Phó Hành Khanh vẫn chủ động chia cho bạn cùng phòng một phần đồ Tô Trà gửi cho mình.
Đồ mà Tô Trà gửi đều là đồ ăn như thịt khô, thịt vụn gì đó nên đồng đội của anh nhìn thấy vậy càng khẳng định suy đoán của bản thân. Tất cả đều là đồ ăn, hơn nữa đều là thịt, cảm giác chắc là một cô gái thẳng thắn rồi.