Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 506

Cập nhật lúc: 2025-04-09 12:58:49
Lượt xem: 74

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ở Bắc Kinh, Tô Trà hoàn toàn không biết rằng trong cảm nhận của đồng đội Phó Hành Khanh cô đã trở thành hình tượng “Cô em gái chính trực”.

Sau khi cô hoàn thành mặt ngoài của dự án máy tính cũng coi như được thảnh thơi hơn hẳn. Chuyện chi nhánh mới của viện nghiên cứu đã xác định xong, đang trong thời gian bắt đầu tiến hành. Nhưng nói thế nào cũng là xây dựng chi nhánh mới nên chắc chắn sẽ mất nhiều thời gian, tất nhiên không chỉ vài ngày mà xong được.

Công việc nhẹ nhàng hơn đồng nghĩa với việc thời gian rảnh của Tô Trà cũng nhiều hơn. Không giống như lúc trước, vài ngày cũng không thấy bóng người đâu, thậm chí là mười ngày nửa tháng cô cũng không về nhà.

Hai vợ chồng Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi thấy gần đây con gái nhàn nhã hơn trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm.

Ngày thường họ thấy con gái bận rộn như vậy sợ cô không quan tâm tới sức khỏe, nhỡ đâu tương lai lại bị bệnh gì. Hơn nữa con gái họ còn có bệnh tụt huyết áp, tuy rằng không nghiêm trọng nhưng cũng đủ làm hai vợ chồng phải nhọc lòng.

Làm cha mẹ, Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi vẫn hy vọng con gái mình không cần quá mệt mỏi, công việc cũng không quan trọng bằng sức khỏe. Các lãnh đạo chẳng phải đã từng nói thân thể là tiền vốn của cách mạng hay sao, câu nói này chắc chắn không thể sai được.

Nhưng họ không rõ công việc của Tô Trà là gì, cô cũng không nói cho gia đình biết chi tiết về việc này. Ngay cả khi cô có giải thích có thể họ cũng không hiểu được. Bình thường sách trên kệ của con gái họ hai vợ chồng mới xem thử một cái thôi đã tưởng đó là sách trời rồi.

Tô Trà nhàn rỗi nên có thời gian hẹn gặp Phó Kiều Kiều đi dạo phố, ăn một bữa cơm.

Thậm chí Tô Trà còn đi đến chỗ mà Trầm Trang đầu tư để xem thử.

Nhắc tới chuyện đầu tư, Tô Trà thật sự bội phục tầm nhìn của Trầm Trang.

Chỉ riêng đoạn đường Trầm Trang đầu tư thôi, trong khoảng thời gian ngắn thì chưa chắc nhưng có thể khẳng định tầm mười năm sau, nếu muốn mua chỗ đó vậy phải mua với giá trên trời.

Tô Trà đã tưởng tượng ra ngày tháng tương lai mình nằm đếm tiền, thật là quá tốt đẹp!

Cô là một nhà nghiên cứu khoa học, nếu có tiền cô sẽ muốn làm gì? Chắc chắn là muốn một phòng thí nghiệm của riêng mình rồi.

Tô Trà nghĩ, đến lúc có tiền cô sẽ xây một phòng thí nghiệm tư nhân, như thế cũng thuận tiện làm việc hơn nhiều.

Chỉ trong chớp mắt, thời gian trôi qua.

Tuyết vẫn bay tán loạn ở Bắc Kinh, lại tới cuối năm.

Còn nửa tháng nữa là đến tết, người nhà Tô Trà đã bắt đầu sắp xếp chuẩn bị về quê.

Vừa lúc công việc của Tô Trà không bận lắm nên Cốc Ích nghe chuyện Tô Trà muốn về quê quán ăn tết, bàn tay ông ta vung lên sau đó thả người. Nhưng nên lưu ý gì ông ta vẫn phải nhắc nhở cô.

Việc cô về quê ăn tết không thành vấn đề nhưng chuyện an toàn của cô nhóm của Trương Huy phải hết sức chú ý.

Chỉ vì việc sắp xếp cho Tô Trà về quê mà nhóm của Trương Huy đã làm lại một lịch trình mới.

Cụ thể hơn Trương Huy cũng chưa báo cho Tô Trà, đây là công việc của bọn họ, Tô Trà không cần biết cũng được.

Đương nhiên, nếu Tô Trà hỏi Trương Huy nhất định sẽ trả lời.

Trong phòng khách, Tô Trà đang nhìn hai vợ chồng Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi thu thập đồ chuẩn bị về quê, cô đột nhiên nhớ tới một chuyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-506.html.]

Nếu như cô nhớ không lầm thì bây giờ Phó Hành Khanh đang ở thành phố S, khi về quê, xe lửa vừa vặn đi qua đó. Tô Trà nghĩ mình có thể thuận đường đi thăm anh hay không.

Nói thế nào anh cũng là người yêu của cô, không thể lần nào cũng để anh chiều theo thời gian làm việc của cô được.

“Cha, mẹ, con có chuyện này muốn nói.” Tô Trà vừa mở lời hai vợ chồng còn đang sắp xếp đồ đạc lập tức dừng lại động tác, đều quay sang nhìn cô.

“Sao? Công việc của con có sự thay đổi gì nên không thể về quê cùng cha mẹ được à?” Vương Tú Mi hỏi trước một câu.

Tô Thắng Dân cũng nhìn Tô Trà. Hai vợ chồng đều đã gọi điện thoại về quê thông báo rồi, ông bà nội nghe tin Tô Trà sắp về nên đều chờ mong. Hai vợ chồng già đã giúp họ dọn dẹp phòng ốc xong, chỉ chờ cháu gái họ về nữa mà thôi.

Cô nhìn sắc mặt của cha mẹ lập tức hiểu được ý của họ nên cười, xua tay nói: “Không phải, không phải đâu. Công việc của con không có vấn đề gì cả.”

“Vậy là tốt rồi, mẹ còn tưởng rằng con lại bận chuyện công việc, nếu chỉ mình con ở lại Bắc Kinh mẹ cũng không yên tâm.” Vương Tú Mi lập tức trả lời.

“Đúng vậy, nếu con ở một mình cha và mẹ con đều lo lắng. Cha mẹ về quê, một mình con ở nhà cũng không biết nấu cơm, nếu vậy cha mẹ lo lắng cho vấn đề ăn uống của con lắm. Bình thường con còn có thể ra ngoài ăn nhưng ba mươi, mùng một chẳng có cửa hàng nào mở đâu.” Tô Thắng Dân lải nhải một hồi lâu, sau đó mới hỏi: “Vậy con muốn nói chuyện gì?”

“Con cũng vừa nhớ ra, trên đường về quê sẽ đi qua chỗ của Phó Hành Khanh. Con nghĩ nếu vậy thì thuận tiện đến đó một chuyến. Ngày thường con bận chuyện công việc đều là anh ấy sắp xếp thời gian đến thăm con, bây giờ con có thời gian cũng thuận tiện đi thăm anh ấy.” Khi Tô Trà nói chuyện, cô rất thẳng thắn, không ngượng ngùng chút nào.

Hai người đã là người yêu rồi, xấu hổ cái gì chứ?

Tô Thắng Dân nghe nói Tô Trà muốn đi tìm Phó Hành Khanh thì cảm thấy ghen ghét.

Áo bông nhỏ của ông sắp thành áo bông của nhà người ta rồi.

Trong lòng Tô Thắng Dân vẫn đang chua lòm lại nghe thấy vợ mình bên cạnh bắt đầu nói.

“Được, vậy con tự đến thăm người ta, cha mẹ đi theo không hay cho lắm. Chỉ cần trước khi ăn tết về đến nhà là được, ông bà nội còn đang nhớ mong con đấy.” Vương Tú Mi dặn dò cô.

“Con biết rồi ạ. Chắc là con cũng không ở lại đó lâu đâu.” Tô Trà mỉm cười trả lời mẹ mình.

Tô Bảo ở bên cạnh nhìn chị mình mỉm cười, cậu bé lén dựa vào cô sau đó thì thầm: “Chị ơi, em có thể đi với chị không? Em muốn đi xem bộ đội, xem chỗ đó có phải có s.ú.n.g thật hay không. Chị ơi, chị dẫn em đi cùng với…”

“Đừng có mà mơ nữa Tô Bảo. Con thành thật đi cùng cha mẹ về quê đi, đừng có nghĩ linh tinh.”

Tô Bảo còn chưa nói xong đã bị Vương Tú Mi chặn họng.

Đùa sao? Con gái đã hai tháng không gặp Phó Hành Khanh rồi. Khó khăn lắm mới đến quân đội của Phó Hành Khanh, sao có thể mang theo vật cản như Tô Bảo được chứ?

Hơn nữa Vương Tú Mi cứ nghĩ đến chuyện Tô Bảo làm ầm ĩ vụ “bọn buôn người” là lại thấy không yên tâm.

Đứa con trai ruột này thật đúng là không làm bà bớt lo được.

Cho nên sau khi suy xét từ tất cả các phương diện, bà vẫn thấy nên kẹp con trai gần mình mới đỡ lo lắng được.

Tô Bảo bị từ chối thì mếu máo, nhưng mới ngẩng đầu đã nhìn thấy mẹ mình trừng một cái, trong chớp mắt cậu bé lại nhếch miệng cười, nói lời cợt nhả: “Ai nha, mẹ, con chỉ nói như vậy thôi mà! Sao con có thể vứt bỏ cha mẹ đáng yêu của con được. Con nhất định sẽ đi cùng cha mẹ về quê. Con hiếu thuận như vậy mẹ có cảm động hay không?”

Loading...