Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 507

Cập nhật lúc: 2025-04-09 12:58:51
Lượt xem: 96

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Bảo vừa nói vừa cười hì hì thò lại gần Vương Tú Mi.

Bà còn đang dọn đồ đã thấy cái mặt béo múp, đen nhẻm của con trai mình dán lại gần nên theo phản xạ giơ tay ngăn lại mặt Tô Bảo, sau đó cười ha hả giả vờ chê bai, nói: “Đừng đẩy mặt con sang đây, đau mắt quá!”

Tô Bảo bị mẹ mình chê cũng không tức giận. Cậu bé quay đầu về phía cha mình, cười đùa: “Cha ơi, mẹ con chê cha đó!”

“Mẹ con chê con đấy, sao lại thành chê cha rồi?” Tô Thắng Dân hỏi lại một câu.

“Con giống cha mà, mẹ chê con tức là không thích cha rồi. Cha cảm thấy thế nào?”

Tô Bảo vừa nói xong Tô Trà và Vương Tú Mi đã bị chọc cười.

Tô Thắng Dân bị con trai mình làm cho tức cười, nâng tay lên, xắn áo.

“Cha thấy ngày thường cha không đánh con, giờ con ngứa đòn đúng không?”

“Cha còn cấm con không được nói thật à?” Tô Bảo ồn ào một câu sau đó vội vàng trốn phía sau Tô Trà.

Cô đột nhiên không kịp phòng ngừa bị em trai coi thành tấm chắn, nụ cười trên mặt lại càng tươi hơn.

Ngoài phòng, tuyết đã ngừng, mặt trời xuyên thấu qua từng tầng mây chiếu ánh nắng xuống, mang đến vài phần ấm áp.

Trong phòng, không khí gia đình cũng ấm cúng, ấm vào đến trong lòng…

Lịch âm vào ngày mùng chín tháng hai, cả nhà Tô Trà xách theo hành lý đi ra ga tàu hỏa.

Bởi vì tiện đường nên họ đi cùng một xe, đoạn đầu vẫn đi cùng nhau, tới thành phố S cô mới xuống.

Hai ngày sau.

Xe lửa dừng ở ga tàu hỏa của thành phố S, tiếng còi tàu “tu tu” vang lên.

Tô Thắng Dân không đợi Tô Trà mở miệng đã tiễn con gái đi xuống.

“Con à, mấy ngày sau đợi cha mẹ về đến nhà con gọi điện cho cha mẹ báo một tiếng nhé! Lúc con gọi cho Phó Hành Khanh cậu ta vẫn còn đang làm nhiệm vụ đúng không? Bộ đội có ai đến đón con không? Có chuyện gì con nhất định phải báo cho cha mẹ biết nhé!” Tô Thắng Dân lải nhải một lúc với cô, sau đó lại xoay người nói với Trương Huy: “Trương Huy, phiền cháu để ý Trà Trà nhà chú, nếu có chuyện gì đừng có giấu bọn chú.”

“Vâng, chú cứ yên tâm ạ.” Trương Huy cười, trả lời ông.

“Cha, cha đừng lo quá. Bộ đội bên kia thông báo ngày mai Phó Hành Khanh sẽ về căn cứ rồi. Hôm nay con ở lại phòng khách của quân đội, ngày mai mới đi tìm Phó Hành Khanh.” Cô kéo tay cha mình làm nũng, sau đó nói tiếp: “Cha mau đi lên đi, lát nữa thôi là xe lửa khởi hành rồi.”

“Được rồi, cha đi lên đây. Nhớ kỹ nếu có việc gấp gì thì gọi điện nhé!” Tô Thắng Dân lưu luyến không nỡ rời đi. Ông quay đầu lại rất nhiều lần, dáng vẻ kia như thể nếu Tô Trà nói một câu ông sẵn sàng đi cùng con gái đến tìm Phó Hành Khanh vậy.

Ông mới vào lại trong xe, trong lòng còn chua xót, cảm thán rằng… cải thìa nhà mình đã bị con heo Phó Hành Khanh lôi đi mất rồi.

Lúc Tô Trà mới đi ra ga tàu hỏa đã nhìn thấy có người mặc quân trang tiến đến chỗ mình.

Ở căn cứ của bộ đội…

Một chiếc xe quân đội ngừng ở cửa căn cứ, sau khi xe dừng có vài người đi xuống.

Người đi xuống cuối cùng có dáng vẻ cao gầy nhưng bộ râu trên mặt đã mấy ngày không được cắt tỉa khiến tinh thần anh trông có vẻ suy sút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-507.html.]

Đoàn người đi vào trong quân đội, đi được một lúc gặp phải các chiến hữu.

Đồng đội thấy bọn họ đã trở về thì cười ha hả chào hỏi vài câu sau đó ánh mắt đều dừng ở trên người Phó Hành Khanh.

Phó Hành Khanh nhận ra ánh mắt của mọi người, anh ngước mắt nhìn bọn họ.

Đối diện với ánh nhìn của đối phương, trong lòng anh đột nhiên cảm thấy kỳ quái, hỏi: “Làm sao? Có việc gì hả?”

“Ừ, có việc đó.” Đồng đội của anh gật đầu, sau đó nói với vẻ mặt nặng nề: “Anh có biết Đại Giang với Khôi Tử đi làm gì không?”

Phó Hành Khanh nghe thấy đối phương nói thế, vẻ mặt anh nghiêm túc hẳn lên, lắc đầu: “Sao thế? Hai người bọn họ gặp chuyện gì rắc rối à?”

“Không, bọn họ không gặp rắc rối. Nhưng bọn họ đi đến nhà ga để đón người yêu của anh đấy.”

Gì cơ? Cái gì cơ?

Phó Hành Khanh: Đón… người yêu của mình á?

“Ấy, đúng rồi, Phó Hành Khanh, anh còn chưa biết đúng không? Hôm qua chúng tôi nhận được điện thoại báo rằng người yêu của anh đến thăm anh đấy. Lãnh đạo nhớ ra mai anh mới về được nên cố ý phái hai người đi ra ga tàu hỏa đón người. Nhưng sao hôm nay anh đã về rồi thế? Sao về sớm mà không báo với chúng tôi một tiếng nào vậy?”

Đồng đội anh còn chưa thấy sự kinh ngạc trong mắt của anh nên vẫn nói tiếp: “Có điều chúng tôi không biết người yêu của anh trông như thế nào, các lãnh đạo còn đang phiền não vì chuyện đó đấy. Họ nói rằng không biết nên để ai đi đón.”

“Cuối cùng Đại Giang với Khôi Tử xung phong nhận việc, hai người còn vỗ n.g.ự.c đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Ái chà, tôi tò mò lắm. Phó Hành Khanh, Đại Giang và Khôi Tử từng gặp người yêu của anh hay sao mà họ dám thề sẽ hoàn thành được nhiệm vụ vậy?”

Phó Hành Khanh nghe xong trong lòng thầm trả lời một câu: Gặp…cái rắm!

Phó Hành Khanh nghĩ, người yêu của mình chỉ có mình từng thấy, chưa có đồng đội nào của anh từng gặp Tô Trà cả. Hơn nữa với tính tình của hai tên nhãi Đại Giang và Khôi Tử, nếu có thể làm xong nhiệm vụ sợ là cũng không dễ dàng.

Anh nghĩ như vậy nhưng lại không nói lời nào, quay người đi thẳng đến xe quân đội đang đỗ ở bên ngoài rồi bò lên trên ghế điều khiển.

Mấy người đi về cùng anh nhìn thấy anh làm vậy, họ nhìn nhau ba giây, sau đó cũng vội vàng thi nhau bò lên xe.

Xe mới rồ ga chuẩn bị đi đột nhiên có vài người chen lên, tay cầm lái của Phó Hành Khanh tạm dừng một lúc, kế đó anh quay đầu dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn mấy người mới leo lên xe.

Bọn họ đối diện với ánh mắt sắc bén của Phó Hành Khanh thì lập tức cười ngây ngô vài tiếng.

“Phó… Phó Hành Khanh, anh đừng có keo kiệt thế chứ. Chúng tôi chỉ muốn xem chị dâu trông như thế nào thôi mà. Không phải lúc trước anh khen chị dâu như một đóa hoa đó sao? Anh em chúng tôi tò mò không được à?”

“Ha ha ha, đúng vậy, không sao đâu. Nếu anh đón người xong chỉ cần coi như không nhìn thấy anh em chúng tôi, làm lơ chúng tôi là được.”

Mặc kệ… một đống người như thế này làm sao mà mặc kệ được?

Nhưng Phó Hành Khanh cũng biết nếu muốn làm cho bọn họ xuống xe không dễ dàng gì, thậm chí là không thể.

Một đám đàn ông con trai cứ như các cô các bà, sao lại thích hóng chuyện vậy cơ chứ?

Vài phút sau, Phó Hành Khanh đánh xe đi. Đám người trong xe vẫn ngồi nguyên ở vị trí cũ.

Sau đó, khung cảnh thay đổi, quay lại ga tàu hỏa.

Nhóm Tô Trà mới vừa ra ga tàu đã thấy hai đồng chí mặc quân trang tiến về phía bọn họ. Tô Trà đánh giá bọn họ vài lần. Lúc họ đến gần, cô đang định nói thì không ngờ rằng mắt người ta nhìn thằng, cứ thế đi lướt qua người cô.

Loading...