Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 508

Cập nhật lúc: 2025-04-09 12:58:53
Lượt xem: 75

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

À, thật ra không phải mắt họ hoàn toàn nhìn thẳng, Đại Giang và Khôi Tử đều nhìn cô thêm vài lần. Dù sao đâu mấy ai xinh đẹp như vậy. Con người là động vật thị giác, nếu gặp cái gì đẹp sẽ thích nhìn nhiều hơn vài lần.

Song đúng thật bọn họ nhìn cô thêm vài lần nhưng hoàn toàn không nghĩ rằng cô gái này sẽ là bạn gái của Phó Hành Khanh.

Suy cho cùng trong suy nghĩ của bọn họ, bạn gái của Phó Hành Khanh phải là một người lỗi lạc, một nữ anh hùng. Những cô gái mềm mại, dịu dàng nếu thấy Phó Hành Khanh sẽ bị dọa đến nỗi khóc mất.

Tô Trà bị làm lơ nên vẻ mặt tràn đầy sự mờ mịt. Cô quay lại nhìn về phía hai người kia.

Tô Trà tỏ vẻ: Tình huống gì đây? Là do cô suy nghĩ nhiều hay sao?

Lúc Tô Trà đang nghĩ như vậy, một cô gái cao, gầy đi ra.

Đại Giang và Khâu Tử mới nhìn thấy cô gái kia hai mắt đã sáng ngời rồi liếc nhau.

Ừ, đúng, đúng, dựa vào mắt của bọn họ xác định đúng là người này rồi.

Hai người tiến lên hai bước, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười lễ phép, đứng trước mặt cô gái cao, gầy kia.

“Chào cô, cô là đồng chí Tô Trà có phải không? Chúng tôi là đồng đội của Phó Hành Khanh, là người quân đội phái tới đón cô. Tôi là Đại Giang còn anh ta là Khôi Tử. Xe đã chờ ở bên ngoài rồi, cô đi một đường đã vất vả, lát nữa nghỉ ngơi ở trong xe nhé.”

Cô gái kia nhìn thấy hai người quân nhân đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt trở nên hoang mang.

Đồng chí Tô Trà nào? Ai là Phó Hành Khanh cơ?

Cô không hiểu!

“Chào…chào các anh. Các anh nhận lầm người rồi, tôi không phải đồng chí Tô, tôi họ Dương chứ không phải họ Tô.” Cô gái cao gầy đó xấu hổ nói.

Hai người Đại Giang và Khôi Tử nghe cô gái nói xong thì trợn tròn mắt.

Nhận sai người? Sao lại thế được? Dựa theo suy đoán tiêu chuẩn trong lòng bọn họ phải là người như thế này chứ?

Đại Giang xem lại thời gian để xác định lại một lần nữa, đúng là chuyến xe lửa này mà.

Hơn nữa hai người họ vẫn chờ ở chỗ này, xe lửa vừa mới đến, hẳn là lúc này người cũng phải ra tới rồi.

Cô gái kia thấy vẻ mặt hai người bối rối cũng cười xấu hổ sau đó vội vã đi mất.

Cách đó không xa, Tô Trà đã thấy hết mọi chuyện vừa xảy ra.

Cô thấy hai đồng chí quân nhân nhắc đến “đồng chí Tô” thì theo phản xạ nhướng mày, sau đó lại nghe đến tên “Phó Hành Khanh” thì không nhịn được cười nữa.

Cô đã kiểm tra xong tin tức, đúng là tới đón mình, nhưng hai người kia hình như nhận sai người rồi.

Lúc Đại Giang và Khôi Tử hơi sốt ruột, Tô Trà mới nhấc chân lên bước về phía bọn họ.

Tô Trà đi được vài bước hai người họ cũng phát hiện ra cô đang đi đến chỗ bọn họ. Đối với cô gái đẹp như vậy, hai người đều không khống chế được hồi hộp trong lòng.

Cô muốn đến đây nói chuyện với bọn họ sao?

Khụ khụ, sự hấp dẫn đáng c.h.ế.t này!

Thậm chí ngay lúc hai người họ còn suy nghĩ có nên chỉnh lại quần áo không, Tô Trà đã dừng lại trước mặt họ.

Cô ngước mắt nhìn lướt qua hai người đang trông có vẻ căng thẳng này, sau đó trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô nở rộ một nụ cười nhẹ nhàng.

Cô, cô cười rồi…

Đại Giang và Khôi Tử càng hồi hộp. Hai người đã độc thân lâu năm rồi còn chưa từng được cô gái xinh đẹp nào tiếp cận bao giờ đâu.

Vậy nên chốc nữa cô ấy nói chuyện, bọn họ nên trả lời như thế nào để trông có vẻ vừa phong độ lại vừa không mất lễ phép bây giờ?

Lúc hai người còn đang ảo tưởng, Tô Trà lên tiếng: “Xin chào hai đồng chí, tôi là Tô Trà.”

Tiếng nói vừa thanh thúy vừa mềm mại của cô vang lên, đến âm thanh cũng dễ nghe nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-508.html.]

Ôi mẹ ơi!

Không đúng!

Vừa rồi cô nói gì ấy nhỉ?

Cô nói, cô là Tô Trà à?

Người yêu của Phó Hành Khanh, là Tô Trà đó?

Hai người nghe rõ hai chữ “Tô Trà” này, một tí ảo tưởng trong lòng lúc nãy chớp mắt đã bị dọa đến nỗi ném lên chín tầng mây.

Ánh mắt kinh ngạc của hai người dừng lại trên cô gái xinh đẹp, nhỏ nhắn.

Đây…đây là người yêu của Phó Hành Khanh sao?

Trong đầu hai người không hẹn mà cùng nghĩ tới những lời miêu tả của anh trước đó: Dịu dàng, lương thiện, ngoan ngoãn, nghe lời!

Ôi mẹ ơi! Bọn họ còn tưởng rằng Phó Hành Khanh chỉ là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi thôi chứ!

Hóa ra anh thật đúng là gặp vận may, không biết từ chỗ nào lừa về được một cô gái ngoan ngoãn như vậy.

Hai người nhìn dáng vẻ của cô rồi nghĩ: Không phải chưa thành niên đấy chứ?

Tô Trà đón nhận ánh mắt đánh giá của hai người, tươi cười trên mặt không thay đổi, tùy ý để đối phương quan sát.

Qua một hồi lâu, lúc này Đại Giang và Khôi Tử mới khôi phục tinh thần, lập tức không nhìn chằm chằm cô nữa.

“Khụ khụ, ngại quá, cho tôi mạo muội hỏi một câu, cô thật sự là người yêu của Phó Hành Khanh sao?” Đại Giang hỏi.

Cậu ta cho rằng vẫn phải xác định lại một chút mới được. Cậu ta vẫn chưa tin tên Phó Hành Khanh kia dựa vào cái gì có thể lừa được cô gái xinh đẹp như vậy chứ?

Phó Hành Khanh vô sỉ, ngay cả một cô gái nhỏ như vậy cũng không buông tha, quả thực mất hết nhân tính.

Phi, đúng là không biết xấu hổ!

Nội tâm hai người hung hăng mắng mỏ Phó Hành Khanh một trận nhưng trên mặt lại tươi cười đầy chất phác.

Tô Trà nhìn hai gương mặt đang cười khờ khạo này cũng không nhịn được cười tươi hơn, nói: “Đúng vậy, tôi là người yêu của Phó Hành Khanh. Các anh có thể gọi tên của tôi, tên tôi là Tô Trà. Hoặc các anh cũng có thể gọi tôi là đồng chí Tô, đều được. Lần đầu gặp mặt, hân hạnh!”

“Xin chào xin chào, tên tôi là Đại Giang, anh ta tên là Khôi Tử.” Đại Giang vội vàng giới thiệu.

“Tôi biết, vừa rồi tôi có nghe thấy các anh nói rồi.” Tô Trà cười, cô trả lời.

Một câu nói này của cô khiến hai người kia đỏ mặt.

Cô nói vừa rồi có nghe thấy, tức là chuyện bọn họ nhận sai người đã bị đương sự nhìn thấy hết rồi.

Ai da, mất mặt quá!

“Lúc nãy tôi nghe thấy các anh nói xe đã dừng ở bên ngoài, giờ chúng ta có thể đi ra ngoài được không? Tôi mới tới đây nên cũng không quen thuộc lắm. Phó Hành Khanh cũng chưa về. Tối nay tôi định ở nhà khách gần khu quân đội có được không?” Tô Trà dò hỏi.

“Có thể chứ, tất nhiên có thể rồi. Chúng ta mau đi ra ngoài thôi, vấn đề nhà khách chúng tôi sẽ sắp xếp cho cô.”

“Đúng đúng đúng, giao cho chúng tôi làm, không thành vấn đề!”

“Vậy phiền các anh nhé ạ! Cảm ơn!”

“Ái chà, không cần khách sáo. Chúng tôi phải cảm ơn cô mới phải, lần trước cô gửi thịt khô qua bưu điện cho Phó Hành Khanh, chúng tôi cũng được ăn không ít, thịt khô ngon lắm.”

“Nếu các anh thích ăn vậy lần sau tôi sẽ gửi thêm một ít qua bưu điện cho.”

Mọi người vừa nói vừa đi ra bên ngoài ga tàu hỏa.

Lúc đến chỗ đỗ xe, Đại Giang và Khôi Tử ngồi vào hàng ghế điều khiển và ghế phụ, để Tô Trà và Trương Huy ngồi hàng phía sau.

Xe rồ ga lên sau đó xuất phát, chậm rãi lên đường

Loading...