Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 509
Cập nhật lúc: 2025-04-09 12:58:56
Lượt xem: 97
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai người ở hàng ghế đầu lén nhìn từ trong kính chiếu hậu để xem người ngồi hàng phía sau.
Vừa rồi ở ga tàu hỏa, hai người đã để ý tới Trương Huy đi theo Tô Trà rồi. Đại Giang và Khôi Tử dựa vào hơi thở tương đồng với nghề nghiệp của họ trên người Trương Huy nên cũng không khó để đoán ra rằng anh ấy cũng là quân nhân.
Cũng vì hai người đoán ra được nên mới tò mò thân phận của Tô Trà.
Người có thể khiến quân nhân đi theo bảo vệ khẳng định không tầm thường. Nhưng hai người cũng hiểu luật bảo mật, chuyện không nên hỏi tốt nhất không hỏi, không nên biết, không nên hiếu kỳ quá mức.
Hai người nhìn kỹ sẽ thấy mặc dù tuổi người yêu của Phó Hành Khanh không lớn nhưng rất có khí thế. Khí thế của cô cũng gần ngang với các cấp lãnh đạo rồi.
Ái chà, cô người yêu này của Phó Hành Khanh khó lường thật!
Dọc theo đường đi, mọi người không có việc gì nên nói chuyện vài câu.
Nói được một lúc Đại Giang và Khôi Tử phát hiện Tô Trà cũng tương đối hòa đồng, ở chung với cô rất tự nhiên, có cảm giác khá thoải mái.
Khi đi trên đường, không khí trong xe rất tốt.
Xe đi được nửa đường thì tài xế Đại Giang bỗng dưng chú ý tới một chiếc xe quân đội đi ở đối diện. Lúc nó đến gần hơn cậu ta phát hiện ra đó là xe của quân đội bọn họ.
Chiếc xe kia chưa đợi Đại Giang thấy rõ ràng đã dừng ở ven đường, ngay sau đó một bóng người đi xuống từ vị trí điều khiển.
Một dáng người cao gầy vừa mới xuất hiện, Tô Trà đang ngồi ở hàng phía sau đã nhìn thấy.
Đại Giang cũng nhận ra Phó Hành Khanh nên vội vàng phanh xe, sau đó tấp xe vào lề.
Xe vừa dừng xong Phó Hành Khanh đã đi tới.
Ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhỏ nhắn đang ngồi ở hàng ghế sau. Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, lúc Phó Hành Khanh bước tới trước mặt Tô Trà, đôi mắt long lanh của cô cũng nhìn anh.
Khóe miệng cô khẽ nhếch lên thành một nụ cười ngọt ngào, vì vậy đôi mắt cũng cong cong.
Chỉ một thoáng, ánh mắt cô nhìn anh ngập tràn ý cười.
Phó Hành Khanh mở ra cửa xe, một tiếng “cùm cụp” vang lên.
Cửa xe bị mở ra, Tô Trà đang muốn xuống xe nhưng còn chưa kịp động đậy cả người cô đã bay lên.
Cả người đột nhiên bay lên không nên theo phản xạ, cô nâng cánh tay ôm lấy cổ anh.
Khoảng cách giữa hai người càng gần thêm, thậm chí Phó Hành Khanh có thể cảm giác được hơi thở ấm áp của cô, vừa gần gũi vừa chân thật.
Cô ôm Phó Hành Khanh một lát mới phản ứng được.
Nói thật, Tô Trà không nghĩ tới Phó Hành Khanh sẽ làm chuyện như vậy.
Cô ngước mắt nhìn Phó Hành Khanh. Trong mắt anh không hề che giấu sự sung sướng, Tô Trà cười khẽ một tiếng.
Ở ngoài xe, hai người ôm nhau rất lãng mạn.
Nhưng ở trong hai chiếc xe, trong lòng mấy tên đàn ông còn lại thì gào như sói tru.
Bọn họ giơ ngón tay cái lên, họ không phục ai cả, chỉ phục Phó Hành Khanh!
Nhìn xem động tác của anh kìa, lợi hại thật đấy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-509.html.]
Hai người ôm một hồi lâu cũng nhận ra những người khác đang nhìn mình nên kiềm chế một chút.
Phó Hành Khanh hơi cúi người, đặt người trong lòng xuống. Sau đó anh thừa dịp cô không chú ý, phóng ánh mắt sắc lạnh quét qua các đồng đội.
Bọn họ đối diện với ánh mắt cảnh cáo của Phó Hành Khanh đều nhếch miệng cười.
Đương nhiên bọn họ vẫn giữ ý tứ vài phần. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên người yêu của Phó Hành Khanh tới, nếu họ làm cô sợ chắc chắn Phó Hành Khanh sẽ không tha cho bọn họ.
Nếu nói đến chuyện biết ý vẫn là Đại Giang và Khôi Tử biết ý. Hai người xuống xe, nhường lại không gian cho đôi tình nhân.
Ngay cả Trương Huy cũng sang chiếc xe còn lại để ngồi chen vào. Dù sao đã có Phó Hành Khanh nên anh ấy cũng không lo lắng vấn đề an toàn của Tô Trà nữa. Anh ấy tự nhận mình không thể so với Phó Hành Khanh được.
Những người còn lại đáng thương chen chúc trên một chiếc xe, ai cũng vô cùng tò mò về người yêu của Phó Hành Khanh.
Vừa nãy bọn họ đã thấy được cô gái kia trông rất lý tưởng, tuổi cũng không lớn lắm.
“Mọi người nói xem Phó Hành Khanh làm cách nào để lừa được một cô bé như thế? Rõ ràng đây là trâu già gặm cỏ non, chậc chậc, thật không biết xấu hổ!” “Ha ha ha, có lúc nào Phó Hành Khanh cần thể diện đâu? Theo tôi cô bé kia khẳng định bị lừa, ha ha ha, chắc là cô bé đó thích gương mặt của Phó Hành Khanh rồi.”
Nhắc tới mặt, bọn họ không thể không chịu phục, ai bảo Phó Hành Khanh đẹp như vậy chứ?
Trương Huy nghe nhóm người này mắng Phó Hành Khanh thì chỉ ngồi im lặng, không hé răng nửa câu để hóng hớt.
Còn về chuyện tuổi của Tô Trà, Trương Huy cũng rất thông cảm cho Phó Hành Khanh.
Năm nay Tô Trà đã hơn hai mươi tuổi, chắc chắn không còn là vị thành niên. Dù sao cô cũng đã tốt nghiệp đại học, kể cả tốt nghiệp trước thì vẫn là đã tốt nghiệp.
Không thể không nói Tô Trà có một khuôn mặt rất lừa tình, thoạt nhìn trông khá trẻ con. Nếu cô nói cô mới mười bảy, mười tám cũng không có ai nghi ngờ.
Một đám người mắng Phó Hành Khanh ở xe bên này, còn xe bên kia bầu không khí lại ấm áp hơn rất nhiều.
Phó Hành Khanh ngồi trên ghế điều khiển, nghiêm túc lái xe. Nhưng rất nhiều lần anh vẫn âm thầm nhìn về phía ghế phụ để nhìn cô.
Từ trước đến nay Phó Hành Khanh thật sự không nghĩ tới có ngày Tô Trà sẽ đến quân đội tìm mình. Đối với anh đây là một niềm vui bất ngờ.
“Lần này em ở lại đây mấy ngày?” Phó Hành Khanh hạ giọng hỏi.
Tô Trà nghe được giọng nói trầm khàn từ tính của người đàn ông, cô hơi nghiêng đầu, sau đó ánh mắt của cô dừng lại trên sườn mặt đẹp đẽ của anh.
“Chắc là em sẽ ở tầm hai, ba ngày. Năm nay cả nhà em về quê ăn tết, đi ngang qua thành phố S nên em mới lại đây thăm anh. Năm nay anh có ngày nghỉ không?”
“Chỗ anh còn chưa xác định nên anh cũng chưa biết.” Phó Hành Khanh trả lời, ngay sau đó lại nói tiếp: “Em vừa mới xuống xe lửa, có đói bụng không? Để lát nữa đến quân đội anh sẽ đưa em đến nhà ăn. Tay nghề của đầu bếp ở nhà ăn rất giỏi đấy.”
“Vâng, đúng là em đang đói bụng thật.”
Ăn cơm trên xe lửa vốn cũng không thuận tiện, hương vị không ngon nhưng Tô Trà không bắt bẻ quá. Ở trên xe lửa, người ta ăn gì cô ăn nấy. Nhưng lúc xuống xe vừa vặn trước giờ ăn, vì thế đến bây giờ cô còn chưa ăn cơm trưa.
Phó Hành Khanh nghe Tô Trà nói mình đói bụng thì hơi đau lòng, đồng thời trong lòng anh cũng vui mừng.
Dù sao cũng là vì anh nên Tô Trà mới không ăn cơm.
Nghĩ đến chuyện đó, Phó Hành Khanh sao có thể không vui cho được.
Đi trên đường được một lúc, xe cuối cùng cũng tới cổng quân đội.
Sau khi ổn định xe, Phó Hành Khanh đi xuống, sau đó dẫn Tô Trà đến chỗ đăng ký.
Sau khi đăng ký xong, Phó Hành Khanh và Tô Trà lại ngồi lên xe để đi vào trong quân đội.