Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 510
Cập nhật lúc: 2025-04-09 12:58:58
Lượt xem: 76
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bên trong đơn vị quân đội, khi người ta nhìn thấy xe đi vào, những người gặp đã nghe nói tên nhóc Phó Hành Khanh này lái xe đi đón người yêu, bây giờ họ thấy xe thành ra đều nhìn về phía đó.
Anh đã nhận ra nên lo Tô Trà bị dọa sợ, an ủi cô: “Em đừng để ý, bọn họ chỉ tò mò thôi. Em không phản ứng lại bọn họ là được.”
“Không có việc gì đâu.” Tô Trà mỉm cười đáp.
Thật ra cô không ngại. Đây cũng không phải lần đầu cô bị coi như quốc bảo, bị vây xung quanh để xem. Cô đã từng gặp qua nhiều trường hợp lớn hơn nên hiện tại rất bình tĩnh.
Bên ngoài đều muốn nhìn xem Tô Trà trông như thế nào. Phó Hành Khanh cũng không có sức để quản lý bọn họ nên lái xe thẳng đến chỗ dừng xe sau đó dẫn cô xuống.
Lo lắng đến tình huống vừa rồi nên để phòng đồng đội mình làm Tô Trà sợ, anh đã thay đổi ý định. Phó Hành Khanh tính để Tô Trà đến ký túc xá của mình trước, sau đó anh đến nhà ăn mang cơm về là được.
Khoảng cách từ ký túc xá đến chỗ dừng xe cũng không xa nên họ gặp ít người.
Sau vài phút, Phó Hành Khanh thuận lợi đưa Tô Trà đến ký túc xá của mình.
Lúc Tô Trà đi vào phát hiện ra ký túc xá của Phó Hành Khanh cũng giống như tính cách của anh vậy: Sạch sẽ, ngăn nắp, cẩn thận, tỉ mỉ.
Bất kể vị trí để đồ hoặc cách để đều mang đậm chất “Phó Hành Khanh”. Trên giường là chăn được xếp chỉnh tề hình khối đậu hũ, thoạt nhìn rất chuẩn chỉnh.
Phó Hành Khanh nhận ra ánh mắt đánh giá của Tô Trà, anh hơi căng thẳng.
Trong ký túc xá này hẳn không có gì không ổn đúng không?
Ánh mắt của anh trộm dừng ở trên người Tô Trà. Lúc này Phó Hành Khanh đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Đó chính là, trong ký túc xá chỉ có anh và Tô Trà.
Hai người bọn họ đang ở trong ký túc xá của anh, một không gian khá dễ khiến người ta mơ màng.
“Thình thịch thình thịch thình thịch”
Tim của anh đập từng tiếng một.
Bỗng dưng anh có cảm giác nhiệt độ trong ký túc xá như đang dần tăng lên.
“Phó Hành Khanh?” Đột nhiên, giọng nói của Tô Trà truyền tới.
Phó Hành Khanh nghe thấy Tô Trà nói chuyện, trong chớp mắt thân thể anh cứng đờ một lát, sau đó theo phản xạ ngẩng đầu nhìn cô.
Tô Trà mở lớn đôi mắt to xinh đẹp nhìn Phó Hành Khanh.
Sau đó, cô phát hiện, lỗ tai của Phó Hành Khanh…đỏ lừ.
Anh đang… suy nghĩ về chuyện gì?
Tô Trà hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm anh rồi chậm rãi nói từng câu từng chữ, hỏi: “Phó Hành Khanh, anh đang nghĩ gì thế?”
Tô Trà âm thầm hoài nghi… Có phải anh đang nghĩ đến chuyện gì không phù hợp với trẻ em hay không?
Anh đối diện với ánh mắt thăm dò của cô, trong lòng cảm thấy căng thẳng, hầu kết không tự giác trượt lên trượt xuống…
"Thịch... thịch... thịch..."
Trong không gian yên tĩnh, không biết nhịp tim của ai đang đập thịch thịch, bầu không khí tràn ngập hơi thở mơ hồ ái muội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-510.html.]
Phó Hành Khanh cảm thấy nhịp tim đang đập thình thịch này hẳn là của mình, anh cũng không biết giải thích hiện tượng này ra sao, trước nay anh luôn bình tĩnh trầm ổn nhưng mỗi khi đối mặt với Tô Trà nhịp tim anh luôn có hơi mất khống chế.
Tô Trà là cô gái đầu tiên, cũng là cô gái cuối cùng và duy nhất mà anh thích.
Tô Trà nhìn người đàn ông trước mặt mình có hơi khẩn trương, cuối cùng cũng không nhịn được bật cười.
Sống hai kiếp, lần đầu tiên Tô Trà gặp được một người đàn ông như Phó Hành Khanh nên cảm thấy rất thú vị.
Rõ ràng bề ngoài là một người đàn ông điềm tĩnh chín chắn, tại sao thỉnh thoảng anh lại dễ dàng thẹn thùng đến vậy cơ chứ?
Từ trên người Phó Hành Khanh, Tô Trà hiểu sâu sắc ý nghĩa của cái gọi là sự tương phản dễ thương.
Ánh mắt cô liếc nhìn hai tai đỏ hồng của Phó Hành Khanh, lúc này Tô Trà mới tém tém lại đôi chút bởi vì cô cảm thấy nếu mình tiếp tục trêu chọc anh, người đàn ông này có thể sẽ cho cô xem thế nào là bốc khói tại chỗ mất.
"Khụ khụ, được rồi được rồi, em không trêu chọc anh nữa." Tô Trà nhịn cười, liếc nhìn Phó Hành Khanh, nói tiếp: "Không phải vừa nói anh là muốn đi đến nhà ăn ư, sao bây giờ anh vẫn chưa đi qua đó vậy?"
Bị chọc ghẹo một lúc nên sau khi Phó Hành Khanh nghe xong câu nói cuối cùng này của Tô Trà mới dần tỉnh táo lại, nhanh chóng trả lời: "Được rồi, anh đi đến nhà ăn trước, em nghỉ ngơi một lát ở đây đi, nếu có việc gì thì ra ngoài nhờ người khác là được rồi."
Nói xong những lời này, Phó Hành Khanh vội vã đi ra ngoài.
Nhìn bóng dáng Phó Hành Khanh rời đi, Tô Trà nhịn không được cười phá lên.
Bởi vì lúc Phó Hành Khanh đi ra ngoài, có một khoảnh khắc anh đã di chuyển cùng tay cùng chân.
Nghe tiếng cười sau lưng, lỗ tai Phó Hành Khanh lại càng nóng lên.
Anh nhanh chóng bước ra ngoài để tránh ánh mắt của Tô Trà ở phía sau. Sau khi đi đến cầu thang, lúc này Phó Hành Khanh mới thở phào nhẹ nhõm.
Mấy phút sau, Phó Hành Khanh đi tới nhà ăn quân đội, vừa mới bước chân vào cửa đã có người tới nói chuyện với anh.
"Này, Phó Hành Khanh, tôi nghe nói bạn gái của anh đến gặp anh phải không, sao anh không dẫn người ta ra ngoài cho chúng tôi gặp mặt một chút vậy?"
"Ha ha ha, anh ta giấu người đẹp cho riêng mình nên không muốn để cho chúng ta nhìn thấy đâu." Người phía trước vừa lên tiếng, phía sau lập tức có người tiếp lời.
"Ha ha ha, anh giấu cái gì chứ, chúng tôi cũng không phải người xấu xa gì, các anh nói có đúng không?"
"Đúng vậy đúng vậy, chúng tôi đều là người tốt."
"Đúng vậy, ít nhất so với Phó Hành Khanh thì tốt hơn."
Bọn họ đã nghe nói qua đối tượng của Phó Hành Khanh là một cô gái còn rất trẻ, thoạt nhìn chỉ giống như mười mấy tuổi thôi.
Phó Hành Khanh chính là kiểu trâu già gặm cỏ non, người này thật sự rất xấu xa.
Bọn họ không giống như vậy, dù sao họ vẫn tốt hơn Phó Hành Khanh.
Nghe các đồng đội tôi một câu anh một câu trêu chọc anh, Phó Hành Khanh tức giận đến mức bật cười, sau đó ưỡn thẳng ngực, ngẩng đầu liếc mắt nhìn đám đồng đội không bao giờ bỏ chuyện náo nhiệt sang bên cạnh, từ từ nói: "Thôi đi, xem náo nhiệt cái khỉ gì, tôi thấy các anh đang hâm mộ, ghen tị với tôi mới đúng."
"Tôi nói các anh này, đừng cố gắng ngăn cản tôi, bạn gái tôi còn ở trong ký túc xá chờ tôi lấy đồ ăn về đấy nên các anh đừng có lãng phí thời gian của tôi. Nếu bạn gái tôi mà đói bụng các anh chịu trách nhiệm được không?"
Phó Hành Khanh vừa nói ra những lời này, một đám người đứng gần đó lập tức bật cười.
Ôi, lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Phó Hành Khanh lại có một mặt trẻ con như vậy đấy, anh không giấu diếm gì mà cứ khoe khoang với bọn họ như vậy sao?
Chậc chậc chậc, đúng như dự đoán, người có bạn gái quả nhiên khác hẳn.
“Nào nào nào, các anh em nhường đường một chút cho đồng chí Phó đang bận hẹn hò đi, không thể để bạn gái của đồng chí Phó đói bụng được, nếu không tội của chúng ta có thể lớn lắm đấy, ha ha ha ha.”