Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 511

Cập nhật lúc: 2025-04-09 12:58:59
Lượt xem: 69

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Ha ha ha ha, đúng đúng, mọi người nhường đường một chút để đồng chí Phó - người đang có bạn gái lấy cơm trước nào."

Một đám người vừa nói chuyện vừa trêu chọc nhưng vẫn không quên nhường chỗ cho Phó Hành Khanh.

Toàn đội gần như đã bật đèn xanh cho Phó Hành Khanh, tất cả các đồng chí đều muốn Phó Hành Khanh nhanh chóng tiến thêm một bước.

Cả đội tránh ra, Phó Hành Khanh cũng thuận thế tiến lên một bước, hiếm khi mỉm cười nói chuyện với đồng đội,: “Cảm ơn, lát nữa tôi sẽ đãi các anh một bữa cơm.”

“Chết tiệt, cả cái quân ngũ này có mỗi một cái nhà ăn, cậu định đãi chúng tôi ăn đồ của nhà ăn à?”

“Nói tóm lại vẫn là đồng chí Phó rất thông minh, tính toán thế này cũng tính được, lợi hại nha.”

Giữa một đám tiếng cười nhạo, chưa đầy năm phút Phó Hành Khanh đã mang theo hai hộp cơm rời khỏi nhà ăn.

Trên hành lang vang lên tiếng bước chân, Phó Hành Khanh rất nhanh đã trở lại cửa ký túc xá của mình.

Nhìn thấy cửa ký túc xá đóng lại, Phó Hành Khanh dùng một tay để cầm hộp cơm, tay kia giơ lên gõ cửa “Cốc cốc cốc”.

“Tô Trà, anh về rồi.” Giọng nói trầm thấp của Phó Hành Khanh xuyên qua cửa truyền vào tai Tô Trà trong phòng.

Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, cô đứng dậy đi mở cửa.

Khoảnh khắc cửa mở ra, ánh mắt Phó Hành Khanh theo phản xạ dừng lại trên người Tô Trà, sau đó anh lập tức chú ý tới một chuyện, Tô Trà đã cởi áo khoác.

Bên trong cô mặc một chiếc áo len dệt kim hơi bó sát, màu vàng tươi rất hợp với màu da của cô, màu sắc này khiến cả người cô càng thêm hồng hào và dịu dàng.

Ánh mắt anh vô thức nhìn xuống, lơ đãng đảo qua nơi nào đó hình vòng cung đang nhấp nhô, lỗ tai Phó Hành Khanh lại đột nhiên đỏ lên.

Anh vội vàng nhìn đi chỗ khác, nhịp tim không khống chế được mà đập dữ dội “thịch thịch thịch”.

Nhưng hành động quay đầu để tránh tầm mắt của Phó Hành Khanh lại vô tình để lộ hai tai đỏ rực của anh trong tầm nhìn của Tô Trà.

Tô Trà nhìn khuôn mặt đỏ bừng của anh với vẻ mặt ngơ ngác.

Tại sao anh đột nhiên đỏ mặt nữa vậy? Anh dễ xấu hổ đến vậy sao?

"Cái kia, trời vẫn còn khá lạnh, sao em không mặc áo khoác vào đi?"

Ngay lúc Tô Trà đang nghi ngờ thì Phó Hành Khanh lên tiếng.

Nghe người đàn ông nói chuyện, Tô Trà cúi đầu nhìn quần áo của mình, vẻ mặt vẫn mờ mịt như cũ.

Như vậy rất bình thường mà, tay áo che hết cả cánh tay, cổ tay cũng không lộ ra ngoài, vậy anh đỏ mặt cái gì chứ?

Song nhìn Phó Hành Khanh như vậy, Tô Trà vẫn đi vào phòng mặc áo khoác vào.

Thật ra trong phòng khá ấm áp, chưa kể Tô Trà mặc nhiều lớp áo nên cũng không lạnh, tuy nhiên vì sợ Phó Hành Khanh xấu hổ lần nữa nên Tô Trà vẫn mặc áo khoác vào.

Sau khi nhìn thấy Tô Trà mặc áo khoác vào, Phó Hành Khanh mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, anh đi vào phòng, đặt hộp cơm lên bàn rồi nói: “Em ăn trước đi, anh đi dọn dẹp một chút rồi sẽ quay lại đây.”

Đúng vậy, Phó Hành Khanh cuối cùng cũng nhớ ra.

Bởi vì anh vừa mới đi làm nhiệm vụ về, chưa kể quần áo mà trên mặt anh cũng xuất hiện râu nên trông không đẹp như bình thường.

Nghe được lời nói của Phó Hành Khanh, ánh mắt tò mò của Tô Trà quét qua phần râu không rõ lắm kia của Phó Hành Khanh.

"Được, vậy em chờ anh ở đây." Tô Trà nhẹ nhàng trả lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-511.html.]

"Không cần đợi anh, em ăn trước đi, không đói sao?"

“Cũng chỉ mất mấy phút thôi nên em sẽ chờ anh.” Nói xong Tô Trà ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, dáng vẻ giống như bắt buộc phải đợi anh.

Nhìn thấy Tô Trà như vậy, trong lòng Phó Hành Khanh vô cùng vui vẻ.

Không để Tô Trà phải đợi quá lâu, Phó Hành Khanh nhanh chóng mang một chậu nước từ bên ngoài quay lại.

Anh cầm xà phòng thơm lên để rửa mặt, trên mặt lưu lại vài vệt xà phòng trắng.

Ánh nắng mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, rọi vào người Phó Hành Khanh khiến cho cả người anh bao phủ bởi một tầng ánh sáng ấm áp chói mắt.

Tô Trà nhìn người đàn ông được ánh mặt trời chiếu sáng, chỉ thấy anh hơi nâng tay và cằm lên, cổ hơi nghiêng về phía trước, yết hầu của anh lập tức lộ ra trước mắt Tô Trà.

Người ta nói quả táo của Adam là bộ phận vô cùng gợi cảm của đàn ông, trước đây Tô Trà chưa bao giờ nghĩ tới điều này, lúc này nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Tô Trà phảng phất hiểu ra điểm này.

Quả thật… rất rung động đó.

Phó Hành Khanh không có d.a.o cạo chuyên dụng, ngón tay thon dài cầm một con d.a.o nhỏ, theo động tác của anh, trong không gian yên tĩnh vang lên tiếng lạo xạo nhẹ nhàng, âm thanh rất nhỏ này vang lên khiến cho không khí tăng thêm mấy phần kiều diễm.

Đối với Phó Hành Khanh, người có thành tích điều tra tốt nhất vào thời điểm đó, ánh mắt của Tô Trà rõ ràng đến mức anh thậm chí không thể bỏ qua.

Cô đang nhìn anh... Những lời này cứ quanh quẩn mãi trong đầu Phó Hành Khanh.

Trong lúc căng thẳng, Phó Hành Khanh không thể kiềm chế được bàn tay run rẩy của mình, anh cảm thấy quai hàm đau nhức ngay lập tức.

“Shh!” Một âm thanh trầm thấp phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

"Anh chảy m.á.u rồi." Sắc mặt Tô Trà lập tức trở nên nghiêm túc khi nhìn thấy một vệt m.á.u phía dưới quai hàm của Phó Hành Khanh.

Cô lập tức đứng dậy khỏi ghế và bước nhanh tới đó.

Cảm nhận được Tô Trà đang đi về phía mình, Phó Hành Khanh vội vàng đưa tay lau chỗ đau nói: "Không sao đâu, không cẩn thận bị xước một vết nhỏ, một lát sẽ ổn thôi."

“Còn chảy m.á.u kìa.” Tô Trà đã đi tới trước mặt Phó Hành Khanh.

Nhìn vết m.á.u dưới cằm Phó Hành Khanh, Tô Trà đưa tay ra, dùng ngón trỏ và ngón cái nắm cằm anh, hơi dùng sức đẩy lên trên.

Cảm nhận được sự mềm mại trên cằm mình, cơ thể Phó Hành Khanh lập tức cứng đờ, thậm chí anh còn không thể khống chế được hơi thở bắt đầu nặng nề của bản thân.

Khoảng cách giữa anh và cô rất rất gần, gần đến mức nếu anh không cẩn thận sẽ va vào cô ngay.

Loại tiếp xúc gần gũi như vậy đối với anh chính là một loại kích thích, Phó Hành Khanh không dám thở mạnh, chỉ nhìn cô như vậy.

Tô Trà đón nhận ánh mắt quá mức nóng bỏng của người đàn ông trước mắt, bình tĩnh cầm chiếc khăn mặt Phó Hành Khanh vẫn đang đặt bên cạnh lên rồi nhẹ nhàng lau vết m.á.u trên mặt anh.

Quả thật đó chỉ là một vết cắt nhỏ, trong vòng hai phút, m.á.u đã ngừng chảy.

Chiếc khăn lông vốn dĩ trắng tinh trong tay Tô Trà đã nhuốm một chút màu đỏ.

Ánh mắt của người đàn ông vẫn dán chặt vào khuôn mặt cô, nhìn ở khoảng cách gần như vậy Phó Hành Khanh phát hiện làn da của cô thật sự rất đẹp, trắng trẻo, mềm mại, dường như chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ đỏ lên.

Trong lòng và trong cơ thể anh như có một ngọn lửa khiến anh càng ngày càng nóng hơn, anh cảm thấy không khí xung quanh có hơi nóng nực.

“Tô Trà.” Giọng nói từ tính của người đàn ông hơi khàn khàn, giọng nói ấy có một loại sức hấp dẫn vô hình.

"Vâng?" Lúc cô ngước mắt lên thì bắt gặp ánh mắt nóng rực của người đàn ông, sự bình tĩnh vốn có của cô cuối cùng cũng bị phá vỡ.

Loading...