Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 512
Cập nhật lúc: 2025-04-09 12:59:02
Lượt xem: 84
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thịch… Thịch… Thịch...đây là tiếng nhịp tim của cô đang tăng tốc.
“Trà Trà.” Giọng nói khàn khàn lại vang lên.
Lần này Tô Trà không đáp lại mà nhìn anh, trong lòng có hơi khẩn trương.
Một vệt ửng hồng lặng lẽ xuất hiện trên má cô, làn da trắng càng khiến cho sắc hồng thêm nổi bật.
Lúc này hai người mới ý thức được, hành động hiện tại của họ quá mức thân mật rồi.
Người đàn ông cao khoảng một mét tám dường như đang ôm cô gái nhỏ nhắn cao khoảng một mét sáu vào lòng, cô bé nhỏ nhắn đáng yêu đến mức khiến người ta muốn cắn một miếng.
Trong bầu không khí như vậy, người đàn ông thận trọng cúi đầu, càng ngày càng tiến lại gần, hơi thở ấm áp nóng rực như đang thiêu đốt.
Đối mặt với Phó Hành Khanh đang đến gần, đôi mắt lấp lánh của Tô Trà chớp chớp nhưng cô cũng không né tránh.
Có vẻ như đã lâu lắm rồi, hoặc có lẽ chỉ một khắc thôi.
Khi đôi môi mỏng của anh chạm vào đôi môi mềm mại kia, nhịp tim của cả hai người trong chốc lát đã lỡ mất một nhịp.
Ánh mặt trời dừng ở trên người hai người, hai bóng người mơ hồ hiện ra trên mặt đất.
"Bang bang bang bang!"
Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên ngay lập tức làm gián đoạn bầu không khí nóng bỏng giữa hai người trong phòng.
"Phó Hành Khanh, mở cửa mở cửa, ban ngày ban mặt đóng cửa làm gì?"
"Ôi, trời sáng thế này..."
"Ha ha ha, cẩn thận Phó Hành Khanh ra ngoài xử lý các anh đấy."
Bên ngoài ký túc xá vang lên tiếng trêu chọc.
Trong phòng, Phó Hành Khanh buông Tô Trà trong lòng ra, sắc mặt tối sầm trong nháy mắt.
Anh cụp mắt xuống, ánh mắt lập tức dịu xuống, nói: “Anh ra ngoài một lát, em ở lại đây nhé.”
“Vâng, được ạ.” Tô Trà nhẹ nhàng đáp lại.
Nghe được giọng nói nhẹ nhàng kia, ánh mắt của Phó Hành Khanh lơ đãng liếc nhìn đôi môi hơi sưng đỏ của cô, ánh mắt anh nóng lên, vội vàng quay mặt đi.
Đi vài bước đã tới cửa, anh mở cửa ra.
Ngay khi cửa vừa mở, một nhóm người bên ngoài lập tức muốn chen vào, tuy nhiên tốc độ của họ không nhanh bằng Phó Hành Khanh, gần như ngay lập tức Phó Hành Khanh đã đẩy họ ra ngoài và nhanh chóng đóng cửa phía sau lưng lại.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, ánh mắt nghi ngờ của đám người bên ngoài đổ dồn vào Phó Hành Khanh.
Ai da, có biến nha!
"Này, Phó Hành Khanh, mặt anh bị làm sao thế, ha ha ha, anh đã làm chuyện xấu gì mà bị đối tượng cào xước mặt vậy?"
"Nói mò cái gì vậy, người ta đang đùa giỡn với nhau thôi, anh hiểu không?"
"Ha ha ha, đùa thôi, đùa thôi."
Nghe đồng đội trêu chọc mình, Phó Hành Khanh nhếch môi cười lạnh.
"Muốn chơi à, đúng lúc tôi cũng nên chơi đùa với các anh một chút nhỉ?"
Nghe giọng điệu này của Phó Hành Khanh, bất cứ ai không phải kẻ ngốc đều có thể nhận ra rằng “chơi” trong miệng Phó Hành Khanh không phải thứ có thể giải thích rõ ràng chỉ bằng việc “chơi” thông thường.
Sợ nhất là không khí đột nhiên yên tĩnh, nhìn Phó Hành Khanh như vậy, tất cả đồng đội của anh đều có hơi sợ hãi.
"À ừm, chúng tôi chỉ muốn đến gặp chị dâu." Có người lên tiếng trước phá vỡ sự im lặng đang bao trùm.
Sau đó lập tức có người tiếp lời: "Đúng đúng, chúng tôi đến gặp chị dâu."
Người đàn ông vừa dứt lời, cánh cửa ký túc xá phía sau đang bị Phó Hành Khanh chặn đột nhiên bị mở ra từ bên trong.
Nghe thấy tiếng động, một đám người bên ngoài lập tức nhìn về phía cửa.
Khi Tô Trà vừa mới mở cửa ra đã bị nhiều người như vậy nhìn chằm chằm nên sửng sốt một lát, sau đó cô lập tức định thần lại, khóe miệng cong lên, khẽ mỉm cười nhìn đám người bên ngoài rồi mở miệng chào hỏi: "Xin chào mọi người."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-512.html.]
"Chào, chào chị dâu."
"Xin chào."
"Chào chị dâu."
Những giọng nói nối tiếp nhau vang lên, mọi người đều nhìn về phía cô gái ở cửa.
Ôi vãi, đúng là trẻ thật.
Bộ dáng thật là xinh đẹp, còn có vẻ rất ngoan ngoãn.
Sự chú ý của mọi người chuyển từ Tô Trà sang Phó Hành Khanh, ai nấy đều trêu chọc... Trâu già gặm cỏ non thật sao?
Đúng là vãi thật!
Phó Hành Khanh thật không biết xấu hổ, sao anh có thể hạ thủ được chứ!
Bắt gặp ánh mắt của đồng đội, Phó Hành Khanh hơi nheo mắt lại, dùng ánh mắt sắc bén quét qua bọn họ.
"Các anh muốn vào đây ngồi sao?" Tô Trà lại hỏi.
"Không, không, không, để lần sau đi, chúng tôi tới chào chị dâu một chút rồi lập tức tới nhà ăn ngay."
"Đúng đúng đúng, không làm phiền hai người nữa."
“Chiều nay chị dâu bảo Phó Hành Khanh dẫn chị đến nhà ăn ăn tối nha, rất nhiều người muốn gặp chị dâu đó.”
"Được." Tô Trà hào phóng trả lời.
Mọi người nhìn thái độ thoải mái hào phóng của Tô Trà thì đều có thiện cảm, thoạt nhìn tuổi của cô có vẻ nhỏ nhưng khí thế cũng đủ để giữ chân đám đông lại.
Có điều là, buổi tối nay nhà ăn sẽ náo nhiệt lắm đây.
Trong chốc lát, một nhóm người rời đi, ngoài hành lang chỉ còn lại Tô Trà và Phó Hành Khanh.
Anh nhìn về phía Tô Trà, trầm giọng nói: “Nếu em thấy phiền tối nay có thể không cần phải đi.”
"Không sao, em không ngại." Tô Trà cười nói, ngước mắt nhìn Phó Hành Khanh, Tô Trà lại nói: "Em thật sự không sao, từ trước đến nay em vẫn rất quen thuộc với mấy việc này."
Về điểm này, Tô Trà thật sự không hề xấu hổ.
Nhưng mà khi Phó Hành Khanh nghe được ba chữ “rất quen thuộc”, trong lòng không nhịn được nghi ngờ một chút.
Lúc chưa quen biết, thái độ của Tô Trà đối với anh hoàn toàn không phải là “rất quen thuộc”, ngược lại còn luôn giữ khoảng cách với anh.
Nếu như không phải da mặt anh dày quan hệ giữa hai người đã không như bây giờ.
Hai người trở về phòng, bây giờ cuối cùng họ cũng có thể được ăn cơm.
Đối với chuyện ăn uống, Phó Hành Khanh chăm sóc Tô Trà rất cẩn thận tỉ mỉ.
Hai phần cơm rõ ràng giống nhau nhưng mỗi khi Phó Hành Khanh nhìn thấy Tô Trà ăn thêm hai miếng đồ ăn loại nào đều lập tức gắp món đó từ phần của mình cho Tô Trà.
Trong bóng tối, hệ thống nhìn màn này thì âm thầm thở dài.
Chậc chậc, không hổ là một người chăm heo chuyên nghiệp, một người như Phó Hành Khanh đáng lẽ phải được phong tặng danh hiệu "Chuyên gia nuôi heo nhỏ".
Buổi tối, Tô Trà đi theo Phó Hành Khanh tới nhà ăn quân đội.
Ăn một bữa cơm ở nhà ăn, Tô Trà cảm thấy mình được đối xử không khác gì bảo vật quốc gia - gấu trúc, hơn nữa có rất nhiều người đến chào hỏi cô.
Trong đó câu hỏi thường gặp nhất là... “Sao Phó Hành Khanh lại có thể lừa được em vậy?"
Mỗi khi nghe được câu hỏi này, Tô Trà đều bị chọc cười.
Những đồng đội của Phó Hành Khanh thật sự rất thú vị, họ làm như thể cô giống như một đứa trẻ không biết gì về thế giới còn Phó Hành Khanh là một kẻ xấu không biết xấu hổ.
Nhưng cẩn thận mà nói, quan hệ giữa cô và Phó Hành Khanh tưởng chừng như Phó Hành Khanh nắm quyền chủ đạo, song thật ra Tô Trà mới là người đưa ra quyết định.
Tô Trà cũng đã suy nghĩ kỹ càng trước khi đưa ra quyết định hẹn hò với Phó Hành Khanh, sau khi cân nhắc mọi phương diện cuối cùng cô vẫn lựa chọn ở bên anh, quan trọng nhất vẫn là cô thật sự rung động với anh.
"Chị dâu, chúng tôi thật sự rất tò mò, sao Phó Hành Khanh có thể theo đuổi được chị vậy, chị thích anh ấy ở điểm gì?"