Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 514
Cập nhật lúc: 2025-04-09 12:59:06
Lượt xem: 86
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cốc Ích nhất định phải kín tiếng, nếu không tên cáo già Smith này thật sự có thể moi ra thông tin gì đó từ ông ta.
Khoảng nửa giờ sau, Vương Vinh Bình rời khỏi phòng làm việc của Cốc Ích.
Cốc Ích vốn định đưa Vương Vinh Bình ra ngoài nhưng vừa mở cửa văn phòng ra đã thấy Tiêu Nhiên đang đứng đợi bên ngoài.
Nhìn thấy Tiêu Nhiên, được rồi, Cốc Ích cũng không khách sáo nữa, dù sao Tiêu Nhiên cũng là đệ tử Vương Vinh Bình dẫn dắt, hai người nói mấy câu cũng tốt.
Vương Vinh Bình và Tiêu Nhiên lập tức đi cùng nhau, chậm rãi hướng về phía cổng viện Nghiên cứu Khoa học.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện.
Hai người nói một hồi đề tài lại chuyển sang Tô Trà, một tuần nay Tô Trà đã không đến viện Nghiên cứu Khoa học, Vương Vinh Bình không gặp được cô suốt hai ngày nay nên cảm thấy không quen.
Vương Vinh Bình là người từng trải, chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu suy nghĩ của Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên và Tô Trà chỉ có thể nói là hữu duyên vô phận, có duyên quen biết nhau nhưng không có phận ở bên nhau.
Vương Vinh Bình thấy hai người đều là những thanh niên tốt, nhưng duyên phận của họ lại không tới mức đó.
Vài phút sau, Tiêu Nhiên tiễn giáo sư Vương Vinh Bình ra ngoài, nhìn bóng dáng giáo sư rời đi, Tiêu Nhiên có chút buồn bã.
Bên này Vương Vinh Bình vừa rời khỏi viện Nghiên cứu Khoa học.
Bên kia, tại quân khu, Tô Trà thu dọn đồ đạc chuẩn bị về thăm ông bà.
Phó Hành Khanh ở bên cạnh giúp Tô Trà thu dọn đồ đạc. Thật ra Tô Trà không có nhiều đồ, cô cũng không mang theo bao nhiêu đồ khi tới đây nhưng lần này Tô Trà phải mang về rất nhiều đồ.
Bởi vì Phó Hành Khanh chuẩn bị đặc sản địa phương, còn có một số đồ vật do đồng đội của Phó Hành Khanh nhờ anh đưa cho Tô Trà mang về.
Vậy nên sau khi thu dọn xong, hành lý đột nhiên tăng lên rất nhiều.
Sau khi thu dọn xong, Phó Hành Khanh lái xe đưa Tô Trà đến nhà ga.
Xe lửa ồ ồ tiến vào ga, Phó Hành Khanh lưu luyến tiễn người lên xe lửa.
Bởi vì thân phận đặc biệt của mình nên Tô Trà được sắp xếp lên một toa xe khác. Sau khi khởi hành, Phó Hành Khanh đứng đó nhìn đoàn tàu từ từ rời đi…
Mãi cho đến khi không còn nhìn thấy bóng đoàn tàu nữa, Phó Hành Khanh mới thu hồi tầm mắt, xoay người rời khỏi nhà ga.
Mấy ngày tiếp theo Tô Trà ở trên xe lửa cũng không quá bận rộn, cô chỉ đọc sách rồi ngủ, khi nào nên ăn cơm thì sẽ ăn cơm.
Cuối cùng, ngày hai mươi hai, Tô Trà đã tới thành phố C.
Ở trong toa tàu mấy ngày, Tô Trà thấy xương cốt của mình sắp rỉ sét đến nơi.
Tô Trà không nói cho người nhà biết hôm nay cô trở về, có Trương Huy ở bên, Tô Trà cũng không cần phiền người nhà tới ga xe lửa đón mình.
Hai người bắt xe buýt đi thẳng từ thành phố xuống thị trấn, sau đó lại từ thị trấn trở về thôn.
Khoảng ba giờ chiều, bóng dáng Tô Trà xuất hiện ở cổng thôn.
Hiện giờ Tô Trà cứ như danh nhân trong thôn, có thể nói Tô Trà đã tự mình thay đổi rất nhiều chuyện trong thôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-514.html.]
Chuyện đầu tiên, trước kia người trong thôn đều nói sinh con trai để nối dõi tông đường, nuôi con gái chỉ tổ tốn tiền, vân vân… Giờ xem cô con gái nhà họ Tô này, đậu được trường đại học tốt nhất ở Bắc Kinh, còn chưa tốt nghiệp đã có việc làm, cho họ công thức sửa xe hơi. Trong thôn làm gì có nhà nào có đứa con trai giỏi như vậy?
Bây giờ người trong thôn đã đối xử với con gái rất khác, họ không còn nói nuôi con gái chỉ tốn tiền, cũng không nói con gái đi học là lãng phí tiền nữa. Họ đều nghĩ sau này con gái nhà mình chỉ cần bằng một phần mười Tô Trà thôi đã tốt lắm rồi.
Chuyện thứ hai là Tô Trà đã khuyến khích người trong thôn chăn nuôi, trồng trọt và ủng hộ chính sách nhà nước. Chỉ trong hai ba năm tới nay, nhiều người trong thôn đã thoát nghèo, trở nên khá giả hơn.
Vả lại Tô Trà có việc làm ở Bắc Kinh, sau này sẽ trở thành người Bắc Kinh, mà họ đều sống trong cùng một thôn, ít nhiều cũng có quan hệ thân thích. Tương lai lỡ có gặp chuyện gì, nếu có thể nhờ Tô Trà giúp đỡ thì quá tốt, đỡ phải thông qua nhiều tầng quan hệ, nhiều đường khác nhau.
Tô Trà dạo gần đây không có nhiều thời gian về nhà, người trong thôn nghe vợ chồng ông Tô nói công việc của Tô Trà rất bận rộn, lương tháng cũng hơn một trăm.
Một trăm tệ, thời nay người làm cơ quan nhà nước lương tháng có thể hơn một trăm cũng không nhiều.
Tô Trà vừa vào thôn đã gặp được thôn dân nhiệt tình.
Mọi người đều rất niềm nở, tươi cười trò chuyện với Tô Trà, Tô Trà đi đến đâu cũng có người cười ha hả chào hỏi.
“Tô Trà, lâu rồi cháu không về, lần này về nhớ ở thêm mấy ngày, mọi người trong thôn đều rất nhớ cháu.”
“Hahaha, đúng vậy, bà nội cháu cũng thường nhắc tới cháu, nói cháu bận công việc, không có thời gian về nhà.”
“Tô Trà, thành phố lớn có được không? Chắc là tốt hơn nhiều so với thôn chúng ta nhỉ? Nghe nói thành phố lớn khắp nơi đều là vàng, nơi nào cũng có người giàu.”
“Đúng đó, đúng đó, tôi cũng muốn hỏi, người ở thành phố lớn đều mặc sợi tổng hợp, đều làm tóc có phải không?”
“Này, đừng hỏi chuyện đó nữa. Gần đây cũng không ít phụ nữ trong thôn chúng ta đi làm tóc mà, uốn tóc như thế sao có thể gọi là mốt được?”
Nghe mọi người cứ hỏi hết câu này đến câu khác, Tô Trà kiên nhẫn trả lời từng câu một.
Thành phố lớn đúng là tốt hơn so với trong thôn nhưng trong thôn cũng khá tốt, không thể so sánh được, mỗi nơi đều có những ưu điểm riêng.
Về phần uốn tóc thời thượng gần đây, Tô Trà cũng biết nhưng cô không có ý định uốn, bởi vì tóc Tô Trà đã khá đẹp rồi nên cô không bận tâm mấy.
Đến khi Tô Trà đi tới cửa nhà, cô đã cười đến mức khóe miệng có chút tê nhức.
Vừa mới đi tới cửa, Tô Trà còn chưa kịp vào nhà, bà cụ ngồi trong sân tinh mắt vừa liếc một cái đã thấy cháu gái mình đang đứng ngoài cửa.
“Ôi, người đâu, mau ra đây, Tô Trà nhà mình về rồi.” Bà cụ lớn tiếng hét vào trong nhà.
Bà cụ vừa dứt lời liền có mấy người đi ra từ trong phòng, trong đó có ông cụ, theo sau là Tô Thắng Hoa, Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi.
Khi thấy Tô Trà trở về, cả nhà lập tức vây quanh cô.
“Cháu về rồi à, mau vào nhà nghỉ ngơi đi. Có đói không? Chắc là vẫn chưa ăn trưa nhỉ. Bà à, mau làm chút canh trứng cho Tô Trà lấp bụng đi.” Ông cụ vung tay lên, hiển nhiên đang rất vui vẻ.
Nghe thấy lời này của ông cụ, bà cụ cũng không cảm thấy không vui, lập tức đứng dậy đi đến gian bếp.
Bà cụ vào bếp, những người còn lại đều vào gian chính nói chuyện.
Trong gian chính, ông cụ nhìn Tô Trà, đánh giá một lát rồi nói: “Trà Trà, ông nghe cha mẹ cháu nói, cháu đã có bạn trai à?”
Chuyện này bắt đầu từ khi đám Tô Thắng Dân trở về nói lại, cả nhà đều đã về, Tô Trà lại không về cùng, ông bà cụ đương nhiên phải hỏi, hỏi xong mới biết Tô Trà qua thăm bạn trai.
Lúc này đôi vợ chồng già mới biết Tô Trà đang hẹn hò.