Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 515
Cập nhật lúc: 2025-04-09 12:59:08
Lượt xem: 86
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hỏi tới hỏi lui, mãi đến khi nghe nhà trai làm trong quân đội mới thở phào một hơi, dù sao đi nữa bộ đội tham gia quân ngũ cũng không tệ, nghe đám người Tô Thắng Dân nói về gia đình người kia, hai vợ chồng già càng yên tâm hơn.
Nhưng yên tâm thì yên tâm, bây giờ nhìn thấy Tô Trà, ông cụ khó tránh khỏi lắm lời, hỏi thêm mấy câu.
Mà Tô Trà nghe ông nội hỏi như vậy cũng không cảm thấy có gì khó nói, thản nhiên cười đáp: “Dạ, cháu có bạn trai rồi, anh ấy tên Phó Hành Khanh, là người Bắc Kinh, lần sau có thời gian cháu sẽ dẫn anh ấy về để ông xem thử nhé.”
Nghe Tô Trà nói nhờ mình xem thử, ông cụ cực kì vui vẻ, dù biết đây chỉ là lời khách sáo nhưng trong lòng cũng thấy thoải mái.
Chỉ chốc lát sau, bà cụ đã làm xong món canh trứng rồi mang ra cho Tô Trà.
Mọi người trong gian chính nói chuyện hồi lâu, cuối cùng phải đến khi ông cụ bảo Tô Trà về phòng nghỉ ngơi, mọi người mới giải tán.
Mọi người đều quay về phòng, Tô Trà cũng về phòng bản thân, vừa bước vào cô đã nhận ra căn phòng đã lâu cô không ở vẫn rất sạch sẽ ngăn nắp, dường như luôn có người dọn dẹp giúp.
Cô cởi áo khoác trên người ra, đang định nghỉ ngơi một chút thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
“Con gái, con ngủ chưa? Mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Giọng nói của Vương Tú Mi từ bên ngoài truyền vào trong phòng.
“Vẫn chưa, mẹ vào đi.” Tô Trà đáp.
Chỉ một lát sau, Vương Tú Mi đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy Tô Trà ở trong phòng không mặc áo khoác, Vương Tú Mi nhanh tay đóng cửa lại, sợ gió lạnh bên ngoài thổi vào sẽ làm con gái bà lạnh cóng mất.
Thời tiết ở quê rất khác so với ở Bắc Kinh, quê cô ở phía nam, trong phòng cũng không có hệ thống sưởi.
“Lại đây, ôm cái này lát nữa ấm chăn.” Vương Tú Mi vừa nói vừa nhét chai thủy tinh vào tay Tô Trà.
Loại chai thủy tinh này tương đối dày, nếu đổ nước nóng vào có thể giữ lạnh trong vài giờ, thường dùng để làm ấm giường và ấm tay.
Tay cô ấm áp, trong lòng Tô Trà cũng ấm áp theo, cô tiến lên hai bước cọ cọ đầu vào vai Vương Tú Mi, mở miệng làm nũng: “Vẫn là mẹ tốt với con nhất.”
“Trước giờ vẫn vậy. Mấy ngày nay mẹ dọn phòng cho con mấy lần rồi, còn đổi giường của con sang giường lớn hơn nữa, bà con còn bỏ tiền mua cho con một cái bàn làm việc đấy.” Vương Tú Mi cũng không phải người lòng dạ hiểm độc, bà cụ làm gì cho Tô Trà, Vương Tú Mi đều biết cả, bà ăn ngay nói thật kể với cô.
Nhưng nghĩ đến việc cặp vợ chồng già ngày trước thiên vị Tô Vận, Vương Tú Mi vẫn hơi lo lắng. Mặc dù hiện tại ông bà đối xử rất tốt với Tô Trà, dỗ dành ủng hộ cô, chẳng phải là vì tiền đồ của Tô Trà sao? Có điều ngẫm lại, làm gì có người nào không bị thiên vị chứ. Nhưng thái độ của hai ông bà đối với Tô Trà và Tô Vận chẳng qua có hơi ích kỷ thôi.
Nói trắng ra, ông bà chỉ thích đứa cháu nào có tiền đồ rộng mở, làm cho hai người nở mày nở mặt.
“Trà Trà, mẹ phải tới nhà bà ngoại của bạn thân cấp hai mẹ một chuyến, công việc của con có gấp không, có nói khi nào sẽ về Bắc Kinh không?”
Vương Tú Mi vừa nói vừa nhìn con gái, bà đến hỏi con gái chuyện này vì lo Tô Trà sẽ chạy về Bắc Kinh khi có việc gấp.
“Mẹ, công việc của con không gấp, nếu không có chuyện gì xảy ra chắc là con có thể ở lại đến qua mùng sáu mới về Bắc Kinh.” Tô Trà nói một nửa, dù sao cũng không thể nói chắc được, lỡ như thật sự có chuyện cô cũng phải quay về.
Vương Tú Mi nghe mấy lời này của con gái, bà hơi nhướng mi.
Thôi, nói cũng như không.
Sau khi nói chuyện với con gái một lúc, nhìn thấy vẻ mặt Tô Trà mệt mỏi rã rời, Vương Tú Mi chào một tiếng rồi ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-515.html.]
Khi ra ngoài, Vương Tú Mi còn tinh ý đóng kín cửa.
Trong phòng, Tô Trà chui vào ổ chăn, ôm ấp chai thủy tinh trong ngực, cọ cọ vào gối đầu mềm mại, chậm rãi nhắm mắt lại, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ sâu…
Bên ngoài, Vương Tú Mi vừa ra khỏi phòng Tô Trà đã lập tức trở về phòng của bà và Tô Thắng Dân.
Lúc này Tô Thắng Dân đang ở trong phòng, thấy vợ đi vào bèn hỏi: “Sao vậy? Con gái ngủ rồi à?”
“Ừm, ngủ rồi, con bé nói chưa chắc.” Vương Tú Mi đáp một câu.
“Anh đã nói rồi mà, tính chất công việc của con bé như vậy, hỏi cũng vô ích.” Tô Thắng Dân hớn hở đáp một câu.
“Cũng đúng, ngày mai anh lấy chăn của con gái ra phơi nắng đi. Em nghĩ hôm nay không phải ngày tốt đâu, chỉ sợ mấy hôm nữa thủy triều rút mất.”
“Ầy, được, ngày mai anh phơi cho.” Tô Thắng Dân lại vui vẻ trả lời.
Tô Thắng Dân tỏ vẻ: Có thể giúp việc gì đó cho con gái, ông đều rất vui.
Vương Tú Mi nhìn người đàn ông ngốc ngốc của mình, khóe miệng khẽ nhếch cười trộm.
Ừ, anh làm việc, em lĩnh công.
Vừa rồi ở trong phòng, bà nói với con gái là bà đã dọn phòng cho con.
A hahahaha, không sao cả.
Bà và Tô Thắng Dân là một đôi, không cần để ý quá nhiều mấy chi tiết nhỏ nhặt này.
Đây chính là: Của anh cũng chính là của em, của em cũng chính là của em luôn.
Phiên dịch lại là: Của Tô Thắng Dân chính là của Vương Tú Mi!
Trong thôn, hầu như mọi người đã biết tin Tô Trà trở về. Như đã nói, bây giờ Tô Trà chính là người nổi tiếng trong thôn, có không ít người tới cửa hỏi thăm.
Hơn nữa trong thôn còn có rất nhiều người đều mang họ Tô, ít nhiều cũng có quan hệ họ hàng thân thích, người vừa xuất ngũ, họ hàng thân cận, hàng xóm đều tới thăm.
Hai ngày nay trong nhà họ Tô rất náo nhiệt, hiếm khi trong nhà lại ồn ào như vậy, vào trong lại càng tưng bừng hơn. Hai ông bà cụ cũng vui vẻ, ngày nào cũng rạng rỡ, ra ngoài đi dạo đều mang bộ mặt hớn hở tươi cười trở về.
Chỉ chớp mắt, Tô Trà đã về được một tuần, ở quê cô không cần phải bận rộn bất kì công việc nào, cả ngày không có việc gì chỉ theo người nhà ra ngoài thăm họ hàng, nếu không thì ở nhà đọc sách, ngủ nghỉ,...
Chớp mắt đã đến đêm giao thừa, mọi nhà trong thôn đều tràn ngập không khí Tết, Những chiếc đèn lồng lớn màu đỏ treo trước cửa, hai bên dán cặp câu đối đỏ, những tấm thiệp tinh xảo dán trên khắp các khung cửa và dọc đường đi, dường như màu đỏ vui mừng ngày tết đã bao phủ khắp nơi.
Mà bây giờ Tô Trà đang ở trong nhà nấu ăn, gần đây ở nhà cũng không làm gì, vô tình nhớ đến lần trước Phó Hành Khanh cạo râu cho nên định nấu một ít món mới.
Ngày nay, hầu hết mọi người đều cạo râu bằng lưỡi d.a.o riêng của mình, ngay cả những người có ít tiền cũng có loại d.a.o cạo có lưỡi phía trên, nếu lưỡi d.a.o không sắc có thể thay loại lưỡi d.a.o bên trong.
Kiểu thay lưỡi d.a.o này tương đối phổ biến nhưng cũng tiềm ẩn nguy cơ nhất định, chẳng hạn như nếu để lưỡi d.a.o ở nơi trẻ con có thể với tới rồi đem ra ngoài chơi, lưỡi d.a.o quá sắc có thể khiến những đứa trẻ đó bị thương.
Còn có nếu không cẩn thận khi cạo râu cũng có thể khiến bản thân bị thương.
Cho nên Tô Trà muốn tạo ra một chiếc máy cạo râu điện tiện lợi hơn, ý tưởng ban đầu của Tô Trà là tạo ra một mẫu máy có thể sạc đi sạc lại, dễ dàng mang theo.