Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 518
Cập nhật lúc: 2025-04-09 12:59:14
Lượt xem: 83
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bởi vì có nhiều người nên trong nhà không còn phòng trống, Vương Tú Mi và những người khác bàn bạc rồi đề nghị Tô Thắng Dân và Phó Hành Khanh ngủ cùng nhau, còn Vương Tú Mi đến phòng Tô Trà ngủ với con gái.
Mọi người uống rượu đến khoảng mười giờ, Tô Thắng Dân đã uống hai bữa rượu trong hôm nay, bây giờ thật sự say rồi.
Sau khi uống quá nhiều như vậy, Tô Thắng Dân mơ mơ màng màng đứng dậy rồi đi vào bếp trong ánh nhìn chằm chằm của mọi người.
Tô Thắng Dân đã uống nhiều như vậy nhưng trong đầu còn lo lắng chuyện này.
Phó Hành Khanh cũng uống không ít, thấy hành động của Tô Thắng Dân, anh cũng mờ mịt đi theo, ông đã uống quá nhiều, phải đi theo xem thử đề phòng có chuyện gì xảy ra.
Phó Hành Khanh vừa đi tới cửa phòng bếp Tô Thắng Dân lại đi ra.
Lúc này, Tô Thắng Dân ôm trong n.g.ự.c một chậu hoa, trong bồn chứa một nửa nước đang bốc khói.
Nhìn chậu nước trong n.g.ự.c Tô Thắng Dân, Phó Hành Khanh suy nghĩ một hồi rồi hỏi thử: “Chú, chú muốn ngâm chân à?”
Tô Thắng Dân đang say, nghe thấy chữ “chú” kia mới mơ mơ màng màng ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt của Phó Hành Khanh, bối rối một lúc rồi mới nói: “Không thì sao?”
Ông hỏi lại một câu, ngước mắt lên, nghi hoặc nhìn Phó Hành Khanh.
Đây là chậu ngâm chân cho vợ ông, nhìn không ra sao!
Có thể tinh ý một chút hay không!
Ông mới nhớ ra mình quên rót nước cho vợ ngâm chân, hôm nay trời lạnh nên ông muốn ngâm chân cùng vợ.
Hơn nữa.
Tô Thắng Dân cụp mắt xuống, liếc nhìn cái chậu trong n.g.ự.c rồi tỏ vẻ: Cái chậu lớn như vậy!
Chẳng lẽ dùng để uống à?
Nếu dùng để uống thì có thể uống nhiều…đến cỡ nào?
Đối mặt với vẻ mặt không nói nên lời kia của Tô Thắng Dân, Phó Hành Khanh cũng không biết phải làm sao.
Có thể làm sao bây giờ, đây là cha của Tô Trà, anh bắt cóc con gái của người ta, đáng ra họ phải tức giận một chút nhưng Tô Thắng Dân cũng không tính là quá đáng, không nhăn mặt không đập bàn đã xem như không tệ…
Hôm nay Phó Hành Khanh đến nhà Tô Trà là chuyện đã được lên kế hoạch từ lâu. Dù sao anh và Tô Trà cũng đã xác lập quan hệ, trước đó ở Bắc Kinh anh cũng đã đến nhà Tô Trà gặp cha mẹ cô. Đúng lúc Tô Trà về quê thăm ông bà, anh lại trong kì nghỉ nên tranh thủ mấy hôm nghỉ phép tới thăm nhà một chuyến, vài hôm nữa có thể về Bắc Kinh cùng Tô Trà.
Chỉ vì vấn đề cá nhân này của anh mà lãnh đạo quân khu đã cố ý phê duyệt hơn mười ngày nghỉ phép cho anh, vừa đúng lúc gộp lại với mấy ngày nghỉ sau khi vừa hoàn thành nhiệm vụ. Có lẽ sau khi nghỉ Tết trở về, nửa năm tới anh cũng chẳng thể nghỉ thêm ngày nào.
Trước khi đi, đồng đội trong quân khu nghe nói Phó Hành Khanh sắp đến nhà người yêu nên đều bắt đầu truyền thụ kinh nghiệm cho anh.
Đương nhiên, người có thể chia sẻ kinh nghiệm cũng không quá nhiều, dù sao bộ đội độc thân cũng luôn đông hơn bộ đội có gia đình.
Tuy đều nói là đang truyền đạt kinh nghiệm nhưng thật ra bản thân họ cũng chẳng có bao nhiêu kinh nghiệm, không có chút giá trị tham khảo nào. Hoàn cảnh gia đình mỗi người mỗi khác, không phải cha vợ ai cũng giống nhau, cha vợ chứ đâu phải hàng bán sỉ đâu chứ.
Trong sân, Tô Thắng Dân đợi một lúc cũng không nghe thấy Phó Hành Khanh nói gì, ông ôm chậu nước vào lòng, đi về phía phòng Tô Trà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-518.html.]
Phó Hành Khanh đứng bên cạnh thấy động tác này của Tô Thắng Dân, anh do dự ba giây rồi cũng sải bước đi theo.
Chỉ thấy Tô Thắng Dân đi tới cửa, vốn định giơ tay gõ cửa nhưng còn đang ôm chậu nước bằng hai tay thành ra không tiện lắm. Lúc ông định để chậu nước sang một bên thì một cánh tay bỗng vươn ra từ bên cạnh Tô Thắng Dân, sau đó chậu nước trong lòng Tô Thắng Dân đã bị lấy đi.
Tô Thắng Dân ngơ ngác ngẩng đầu đã thấy Phó Hành Khanh bên cạnh đang ôm chậu nước.
Tô Thắng Dân xem xét lại bỗng cảm thấy tên nhóc này cũng có mắt nhìn đấy chứ.
Tên nhóc có mắt nhìn này cũng không tệ lắm.
Tô Thắng Dân rảnh tay rồi bèn không nhìn tiếp nữa, đưa tay gõ cửa “cốc cốc cốc”.
Trong phòng, Vương Tú Mi và Tô Trà vẫn chưa ngủ. Tô Trà còn đang loay hoay với chiếc d.a.o cạo râu điện của cô, Vương Tú Mi lại đang tính toán.
Một năm nữa đã trôi qua, Vương Tú Mi không phải nên tính toán tiền lời năm nay của cả nhà sao?
Không tính không biết, tính xong bà giật mình kinh ngạc.
Chậc chậc chậc, tổng tài sản của nhà họ tính lại bây giờ đã là một con số rất lớn.
Cuộc sống đúng là càng ngày càng tốt lên, mấy năm trước khi dọn ra ở riêng, bọn họ cũng chẳng có mấy đồng, vậy mà giờ đây đã tăng lên gấp mấy lần.
Lúc trước con gái khuyên ở riêng thật là đúng đắn, nếu không ở riêng, dù bọn họ kiếm được nhiều tiền như vậy cũng phải cho đi không ít.
Không phải Vương Tú Mi keo kiệt, con người là thế, một gia đình lớn sống cùng nhau, tục ngữ nói rất đúng “Một thăng gạo dưỡng ân nhân, một đấu gạo dưỡng cừu nhân”, cho nên ra ở riêng vẫn có lợi hơn.
(1) Một thăng gạo dưỡng ân nhân, một đấu gạo dưỡng cừu nhân: giúp đỡ người vừa đủ thì người sẽ mang ơn, nhưng giúp đỡ người quá nhiều thì khi không giúp nữa liền bị oán hận.
Hơn nữa bây giờ khi đã dọn ra riêng, mấy người nhà họ Tô đều tốt hơn trước nhiều.
Vương Tú Mi đang đếm tiền bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa, bà thuận tay đặt sổ sách sang một bên. Thấy Tô Trà bên cạnh đang chuẩn bị đứng dậy ra mở cửa, bà vội nói: “Con gái, con cứ bận việc của con đi, mẹ mở cửa cho.”
Nghe mẹ nói vậy, Tô Trà cũng không dừng động tác lại, mỉm cười đứng lên đáp: “Không sao, con mở cũng được mà, ngồi làm việc lâu quá nên cổ hơi mỏi, con muốn đứng lên hoạt động một chút.”
Cô chỉ cần bước mấy bước đã ra tới cửa. Tô Trà đưa tay mở ra.
Vừa mở cửa ra, Tô Trà thấy hai người đang đứng trước cửa.
Hai người hình như đã uống không ít rượu, sắc mặt đỏ bừng, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra Phó Hành Khanh chưa say. Bởi vì ánh mắt anh nhìn Tô Trà không hề mơ màng.
Nhưng Tô Thắng Dân thì khác, nhìn thôi đã thấy say rồi, ánh mắt cũng mất tiêu cự, mơ mơ hồ hồ.
“Con, con gái, cha mang cho con chậu nước, để hai người ngâm chân trước khi ngủ cho ấm.” Tô Thắng Dân mờ mịt nói.
Nghe cha mình nói vậy, Tô Trà nhìn về phía chậu nước trong n.g.ự.c Phó Hành Khanh, trong mắt hiện lên ý cười mơ hồ.
Chậc, bảo sao cô thấy cái chậu này nhìn quen quen…
Vương Tú Mi cũng đi ra, nhìn thấy cái chậu trong lòng Phó Hành Khanh, bà lập tức vươn tay, trừng mắt nhìn Tô Thắng Dân, càm ràm: “Anh nhìn lại anh đi, việc như này sao lại để Hành Khanh làm được? Một chút mắt nhìn cũng không có, lần đầu đến thằng bé làm khách nhà chúng ta, anh thật không biết lịch sự gì cả.”
“Cô à, không sao đâu. Chú cứ coi cháu như người nhà, không cần khách sáo.” Phó Hành Khanh nói trước giải vây cho Tô Thắng Dân.