Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 519

Cập nhật lúc: 2025-04-09 13:00:06
Lượt xem: 95

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe Phó Hành Khanh nói vậy, Tô Thắng Dân thoải mái trong lòng, Vương Tú Mi lại càng hài lòng hơn với Phó Hành Khanh.

Nhìn tên nhóc này xem, miệng lưỡi cũng khá đấy.

Có điều ánh mắt nhìn Tô Trà kia hơi rõ ràng quá rồi đấy.

Mà nhân vật chính Tô Trà đây đương nhiên là người cảm nhận rõ nhất ánh mắt của Phó Hành Khanh.

Cô ngẩng đầu đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của anh, Tô Trà nhếch khóe môi cười nhẹ, chậm rãi nói: “Cha mẹ, để con nói chuyện với anh ấy.”

“À, nói đi nói đi, ban ngày ở đây hai đứa cũng chẳng nói được bao nhiêu.” Vương Tú Mi mỉm cười xua tay.

Lần này Tô Thắng Dân không nói tiếng nào, coi như đồng ý chuyện này.

Sau khi hai người đi về phía góc sân, Vương Tú Mi cười như không cười liếc về phía đồng chí Tô Thắng Dân, thấp giọng trêu chọc một câu: “Sao vậy, lần này anh không ghen nữa sao?”

“Gì cơ, anh nhỏ nhen như vậy hồi nào?” Tô Thắng Dân hỏi lại, sau đó lại lải nhải liên miên: “Trước kia chẳng qua anh muốn thử tên nhóc đó thôi. Anh là đàn ông, đương nhiên hiểu đàn ông hơn, anh chỉ kiểm tra giúp con gái thôi.

“Được được, vậy anh kiểm tra rồi, tên nhóc đó đã đậu chưa?”

“Cũng thường thôi, phải tiếp tục quan sát.”

“Anh đúng là c.h.ế.t đến nơi còn mạnh miệng, em nói cho anh biết, đêm nay anh ngủ chung phòng với Phó Hành Khanh nhưng anh đừng có bắt nạt nó đấy.”

“Nói bậy, anh có phải người như vậy đâu.”

“Tốt nhất là không phải!” Vương Tú Mi đáp.

Bên này Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi đang lải nhải cằn nhằn, bên kia Tô Trà và Phó Hành Khanh cũng bắt đầu nói chuyện ở góc sân.

Tô Trà đứng ở bên cạnh Phó Hành Khanh, khoảng cách giữa hai người không xa, cô thậm chí còn ngửi được mùi rượu trên người Phó Hành Khanh, còn có một mùi t.h.u.ố.c lá thoang thoảng.

Bình thường Phó Hành Khanh rất ít hút thuốc, thế mà hôm nay đến nhà họ Tô người bình thường không được hút thuốc, uống rượu đi đâu mất rồi nhỉ?

Tô Trà ngước mắt lên, cẩn thận đánh giá sắc mặt Phó Hành Khanh rồi nói: “Anh chưa uống nhiều lắm nhưng nếu khó chịu thì nói em. Lát nữa em sẽ nói mẹ pha cho anh một chén trà giải rượu.”

“Không sao, anh không uống nhiều, chẳng qua mùi hơi nồng thôi.” Phó Hành Khanh trầm giọng đáp, hơi cúi đầu, rũ mắt nhìn Tô Trà, ánh mắt rơi lên khuôn mặt trắng hồng, nhỏ nhắn của cô. Nghĩ tới việc trước khi đến vẫn chưa kịp chào hỏi, lòng anh có chút không yên.

Bối rối một hồi, Phó Hành Khanh vẫn chủ động giải thích: “Khụ khụ, cái đó, anh đột nhiên tới không báo em một tiếng, lỗi anh.”

“Hở?” Đột nhiên nhắc đến đề tài này, Tô Trà hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phó Hành Khanh, Tô Trà cười cười, nói: “À, không sao cả, trước đây người nhà em cũng đã nói muốn gặp anh rồi, em sợ anh không có thời gian nên mới không nói với anh, vừa đúng lúc anh đến thăm gia đình em một chuyến.”

Tô Trà rất cởi mở về vấn đề này.

Hai người đều tìm người yêu nhằm mục đích kết hôn nên lần trước ở Bắc Kinh, khi Phó Hành Khanh tới thăm nhà cô, như thế cũng rõ ràng rồi, chuyến thăm hôm nay cũng không có gì quá bất ngờ.

Huống hồ ngồi ăn một bữa cơm đã nhìn ra được thái độ của mọi người trong nhà với Phó Hành Khanh, mọi người đều có ấn tượng khá tốt với anh.

Chỉ có thể nói biểu hiện hôm nay của Phó Hành Khanh rất tốt, bước đầu đã được mọi người trong nhà họ Tô tán thành.

“Kỳ nghỉ này anh không về nhà à? Cứ tới thẳng đây như vậy?” Tô Trà đột nhiên nhớ tới chuyện này, cô nhìn chằm chằm Phó Hành Khanh hỏi.

Nghe Tô Trà nói không để ý đến chuyến thăm đột xuất của mình, Phó Hành Khanh thở phào nhẹ nhõm rồi nghe thấy Tô Trà hỏi, anh mỉm cười đáp: “Ừm, lúc còn ở quân khu anh gọi về nhà bảo bị điện giật nên không về đón năm mới.”

Tô Trà: “...”

Tô Trà ngẩng đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Phó Hành Khanh, không biết nói gì thêm.

Tô Trà cũng rất tò mò, người nhà Phó Hành Khanh có cái nhìn thế nào đối với chuyện này vậy?

Tết Nguyên đán, Phó Hành Khanh không về nhà mà đến nhà cô chúc Tết.

Cuối cùng Phó Hành Khanh và Tô Trà cũng không nói chuyện được bao lâu. Một là vì trời đã muộn, hai là vì trong nhà có nhiều người như vậy, dù sao bọn họ cũng phải bận tâm suy xét một chút.

Đợi đến khi Tô Trà và Phó Hành Khanh nói xong, Vương Tú Mi thấy Tô Trà đi tới nên nhanh chóng xua tay ra hiệu cho Tô Thắng Dân và Phó Hành Khanh, ý bảo hai người mau về phòng đi.

Tô Thắng Dân và Phó Hành Khanh trở về hai phòng cách vách, vừa đi vào đã cảm nhận được ngay không khí xấu hổ.

Hai người lớn, một là bậc trưởng bối, một là phận hậu bối, ngủ chung một phòng khá xấu hổ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-519.html.]

Vương Tú Mi đã thay chăn ga gối nệm trong phòng từ lâu, chăn bông mới được phơi khô mấy hôm trước vẫn còn thơm mùi nắng.

Đi được vài bước, Tô Thắng Dân mơ mơ màng màng xốc chăn lên giường, sau đó nhìn Phó Hành Khanh đang đứng im tại chỗ, nói: “Cái đó, cháu ngủ có ngáy không? Giấc ngủ của chú hơi nông, nếu cháu ngủ ngáy chú sẽ không ngon giấc…” Hiểu không?

“Chú, chú yên tâm, cháu không ngủ ngáy.” Phó Hành Khanh lập tức đáp.

Đối với thói quen ngủ này, Phó Hành Khanh luôn giữ thói quen tốt, không có sở thích không tốt nào.

“Cháu cũng không nghiến răng?” Tô Thắng Dân lại hỏi.

“Không ạ.” Phó Hành Khanh lại đáp.

“Được rồi, vậy mau lên đây, không còn sớm nữa, mau ngủ thôi.” Tô Thắng Dân đáp.

Phó Hành Khanh nghe Tô Thắng Dân nói vậy, anh giơ tay lên cởi cúc quân phục, cởi áo khoác rồi mới lên giường.

Khi nằm xuống, Phó Hành Khanh nhìn trần nhà tối om như mực, anh hơi mất ngủ.

Phó Hành Khanh ngủ không được nhưng Tô Thắng Dân bên cạnh lại ngủ rất nhanh.

Chưa đầy một phút sau, Phó Hành Khanh đã nghe tiếng hít thở đều đều của người bên cạnh.

Một lát sau nữa, Phó Hành Khanh nhắm mặt lại chuẩn bị ngủ.

Đúng lúc này…

“Khò…khò…”

“Khò…khò…”

“Khò…khò…”

Tiếng ngáy vang lên liên tục trong căn phòng yên tĩnh.

Phó Hành Khanh bỗng mở to mắt, trong bóng đêm, anh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Tiếng ngáy vẫn cứ tiếp tục, Phó Hành Khanh nghe nhưng trong đầu vang lên ba chữ “Giấc ngủ nông!” vừa rồi của Tô Thắng Dân.

Phó Hành Khanh cảm thấy bản thân đúng là kiến thức nông cạn, người giấc ngủ nông cũng sẽ ngáy, mà tiếng ngáy cũng không nhỏ, chẳng lẽ người ta sẽ không bị tiếng ngáy của chính mình đánh thức hả ta?

Nghe tiếng ngáy của người bên cạnh, Phó Hành Khanh lại nhắm mắt chuẩn bị đi vào giấc ngủ.

Sau đó, cùng với tiếng ngáy, một âm thanh kinh động khác lại vang lên.

Nghe thấy âm thanh này, Phó Hành Khanh lại nhịn không được mở mắt ra, nhìn về phía bộ phận nào đó của người bên cạnh.

Lại vài phút sau, Phó Hành Khanh nhắm mắt.

Sau đó nữa, lần này là tiếng nghiến răng ken két.

Phó Hành Khanh: “...!”

Vậy là bình thường, vậy là bình thường.

Ngủ thôi, ngủ thôi.

Hôm sau, tiếng gà trống “ò ó o” đánh thức cả thôn đang say giấc.

Nghe thấy tiếng gà gáy, người nhà họ Tô cũng lục tục thức dậy.

Trong căn phòng này, Tô Thắng Dân mở mắt ra, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, lập tức quay đầu nhìn về phía nửa giường bên kia.

Tốt lắm, trống trơn.

Ừm, người đã dậy rồi.

Tô Thắng Dân vươn tay che miệng ngáp dài đứng dậy, mặc áo khoác bông vào, lập tức bước ra ngoài.

Tô Thắng Dân bước ra khỏi nhà đã nhìn thấy Phó Hành Khanh đang chặt củi ở ngoài sân.

Loading...