Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 520

Cập nhật lúc: 2025-04-09 13:00:08
Lượt xem: 85

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phó Hành Khanh mặc áo sơ mi màu xanh quân đội, áo khoác quân đội đặt trên một chiếc ghế cách đó không xa.

Chiếc rìu trong tay Phó Hành Khanh nâng lên hạ xuống, Tô Thắng Dân nhìn rõ cơ bắp cánh tay cường tráng của anh, lực lưỡng mười phần.

Lúc này, Tô Trà và Vương Tú Mi cũng đi đến.

Hai người nhìn thấy Phó Hành Khanh đang chặt củi, Vương Tú Mi nói: “Hành Khanh, cứ để chú của cháu làm việc này. Thôi thôi, đưa búa cho chú đi, cháu đừng làm nữa.”

“Không sao ạ, cháu làm gần xong rồi.” Phó Hành Khanh ngẩng đầu, cười cười đáp rồi lại tiếp tục làm việc.

Phó Hành Khanh vừa ngẩng đầu lên, Vương Tú Mi lập tức nhìn thấy…quầng thâm dưới mắt anh!

Vương Tú Mi: Này là, ngủ không ngon nhỉ!

Nhìn thấy quầng thâm đen dưới mắt của Phó Hành Khanh, Vương Tú Mi lập tức giật thót trong lòng, đột nhiên nhớ đến một chuyện.

Đó là, thói quen ngủ của Tô Thắng Dân… không tốt chút nào.

Tô Trà rửa mặt xong rồi ngồi xuống một chiếc ghế nhỏ, lẳng lặng nhìn người đàn ông đang chẻ củi.

Phải nói đàn ông đẹp trai có đang chẻ củi cũng là cảnh đẹp ý vui.

“Vòng eo chó đực kia, vừa nhìn đã thấy kích thích!”

Hệ thống vốn yên lặng không chịu nổi cô đơn chạy ra bình luận một câu.

Nghe được lời nhận xét của hệ thống, ánh mắt Tô Trà bình tĩnh nhìn eo Phó Hành Khanh.

Sau khi nhìn mấy lần, Tô Trà cảm thấy có thể tóm tắt trong hai chữ, đó chính là…eo tốt!

Tô Trà âm thầm đánh giá trong lòng nhưng vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, thoạt trông không thể bình tĩnh hơn.

Thấy Tô Trà như vậy, hệ thống âm thầm phán xét: Chủ nhân mình đúng là một kẻ háo sắc!

Phó Hành Khanh nhận ra ánh mắt của Tô Trà đang nhìn mình, động tác chẻ củi có hơi không tự nhiên.

Cách đó không xa, bởi vì quầng thâm trên mặt Phó Hành Khanh mà Vương Tú Mi đã kéo Tô Thắng Dân vào một góc phòng nói chuyện.

Tô Thắng Dân ngơ ngác bị kéo đi, không hiểu vợ mình muốn gì.

“Tô Thắng Dân, tối hôm qua anh ngủ ngáy à?” Vương Tú Mi mở miệng, nói thẳng trọng tâm.

“Không có, vợ ơi, em đừng vu khống anh. Anh ngủ có nề nếp mà, làm sao có thể ngủ ngáy được?” Tô Thắng Dân chính trực phản bác.

Ngủ…có nề nếp?

Nghe mấy lời vừa rồi của Tô Thắng Dân, Vương Tú Mi nghẹn lời.

Tên đàn ông này có phải hiểu sai hai chữ “nề nếp” rồi không?

Lấy nhau mấy chục năm, sao bà còn không hiểu người này được?

Theo kinh nghiệm của Vương Tú Mi, đồng chí Tô Thắng Dân không chỉ ngủ ngáy, đôi khi còn nghiến răng, thậm chí có khi còn thả rắm trong lúc ngủ.

Có điều, tối hôm qua…hẳn là không làm hết một lượt đâu nhỉ?

Không thể không nói, trong lúc vô tình, Vương Tú Mi đã phát hiện chân tướng!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-520.html.]

Tối hôm qua, Phó Hành Khanh đã được hưởng thụ đãi ngộ VVVIP tối cao của Tô Thắng Dân…

Ra khỏi cửa...

“Tú Mi, nghe nói bạn trai của Tô Trà nhà cô đến đây hả?”

“Ha ha ha, phải không, đứa nhỏ này đến đây cũng không nói trước một tiếng, chúng tôi cũng bị dọa cho nhảy dựng lên đây. Nhưng cũng có thể hiểu được. Quân đội khác với người thường chúng ta, không phải lúc nào muốn ra ngoài là có thể ra được ngay.” Vương Tú Mi vui tươi hớn hở mở miệng đáp lại.

Sáng sớm tinh mơ Vương Tú Mi vừa ra cửa đã bị mấy người phụ nữ trong thôn lôi kéo tán gẫu với nhau.

Nhắc đến chàng trai Phó Hành Khanh, Vương Tú Mi tỏ vẻ bà có thể nói suốt ba tiếng cũng không mệt, Phó Hành Khanh này thật sự rất tốt.

Dù nhìn ở góc độ nào anh cũng là một chàng trai tốt.

Người dân nông thôn ở quê khi tìm đối tượng họ coi trọng nhất là nhân phẩm, còn có thân hình nữa.

Dù sao cũng phải làm việc sinh sống ở nông thôn, vậy tại sao lại không tìm một người có thân hình chắc khỏe?

Hơn nữa các cô gái nội thành thích người đẹp trai nên về điểm này Phó Hành Khanh cũng không thua kém chút nào.

Huống hồ Phó Hành Khanh không những đẹp trai mà tính cách cũng tốt. Nhìn cái cách anh yêu thương Tô Trà như thế, e rằng sẽ khó tìm được một người như anh.

Những người phụ nữ khác nhìn dáng vẻ khoe khoang của Vương Tú Mi, trong lòng họ cảm thấy có hơi chua xót.

Nhưng chua xót vì Vương Tú Mi nhà người ta mệnh tốt, nuôi dạy được một cô con gái có tiền đồ, bọn họ ước cũng không được.

Chậc, cũng không hẳn mệnh tốt. Có một cô con gái giỏi giang như vậy là đã định rồi. Tô Thắng Dân trước kia ham ăn lười biếng bây giờ cũng đã khác.

Bất kể như nào bọn họ cũng không ngờ tới, mấy năm trước người trong thôn đều ngầm nói với nhau rằng nhà Vương Tú Mi ham ăn biếng làm, bây giờ người ta đã mua được nhà ở Bắc Kinh luôn rồi.

Quay lại chủ đề chính, nhắc đến bạn trai của Tô Trà, hôm qua người trong thôn đều nhìn thấy anh. Chàng trai cao khoảng một mét tám, không nói đến thân hình, anh trông tuấn tú lịch sự nhưng nhìn khí chất thì lại khác.

“Tú Mi, Tô Trà nhà cô làm sao quen được chàng trai này vậy? Nghe nói cậu này là người Bắc Kinh, mấy người dự định khi nào về Bắc Kinh thế? Lần này trở về chàng trai đó có đi cùng mọi người không?”

Phụ nữ tán gẫu với nhau đều tò mò và thích hỏi chuyện.

Vương Tú Mi nghe đối phương hỏi, bà xua tay cười nói: “Cái này tôi nào biết, còn phải xem Tô Trà nói thế nào đã. Bọn tôi chuẩn bị mùng sáu sẽ về Bắc Kinh, hôm nay mùng ba rồi, tôi cũng không rõ cậu ấy sẽ ở lại mấy ngày, tôi cũng chưa hỏi qua.”

Vương Tú Mai không can thiệp nhiều vào chuyện của con gái bà và Phó Hành Khanh. Trong lòng Vương Tú Mi biết rõ con gái mình tính tình như thế nào. Trong chuyện này, con gái đã có tính toán từ trước còn hơn cả bà.

Bên này Vương Tú Mi bị mấy người họ lôi kéo tán gẫu, bên kia ông bà cụ nhà họ Tô đang lôi kéo người khác tán gẫu.

Tục ngữ nói, người già như trẻ con, người tuổi càng lớn tính cũng càng trẻ con.

Có chuyện gì cũng thích ra ngoài tản bộ rồi sau đó mới bắt đầu khoe ra.

Các ông bà ở trong thôn đều không muốn phản ứng lại ông cụ Tô.

Từ khi Tô Trà về thôn, ông cụ Tô lải nhải cả ngày, bạn nói bạn không muốn nghe, ông cụ còn không cho bạn đi.

Cả nhà ông cụ Tô cũng chỉ có hai đương sự lỗ tai còn khá thanh tịnh bởi vì hai người họ hoàn toàn không ra khỏi cửa mà trốn ở trong nhà.

Lúc này, Tô Trà và Phó Hành Khanh đang ở trong phòng của cô. Vì để tránh bị hiểu lầm Phó Hành Khanh còn cố ý mở cửa phòng hai người đang ở ra để người bên ngoài liếc mắt một cái có thể nhìn rõ tình huống trong phòng.

Thật ra cũng không có chuyện gì, Tô Trà đang chuyển máy d.a.o cạo râu điện ở chỗ bàn học, Phó Hành Khanh đứng ở một bên im lặng quan sát cô, không biết anh đưa cho Tô Trà một công cụ gì đó nữa.

Nhưng ai có mắt nhìn cũng có thể nhận ra được, tâm trí Phó Hành Khanh đều đặt ở trên người Tô Trà, trái lại Tô Trà đang chuyển đồ đạc của mình xung quanh như không có chuyện gì.

Ngoài cửa sổ, hơi gió lạnh thổi qua, thổi bay những sợi tóc bên cạnh má Tô Trà xuống khóe miệng, vài sợi tóc rơi trên đôi môi hồng hào của cô.

Loading...