Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 523
Cập nhật lúc: 2025-04-09 13:00:14
Lượt xem: 97
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chuyện này cũng dễ hiểu, vừa nãy Tần Mạt có nói hôm nay Phó Hành Khanh mời, sau đó Tần Mạt lại ngồi đợi một mình ở tầng một nên Phó Hành Khanh không chỉ đi một mình. Nhớ tới lúc trước Phó Hành Khanh nói đang hẹn hò… Vậy nên lần này hẳn là anh dẫn theo người yêu tới.
Mấy người họ đã đoán ra rồi nhưng không lên tiếng ngăn cản người anh em đang đi lên tầng.
Họ trơ mắt nhìn người anh em đó hăng hái mở cửa.
Theo tiếng mở cửa, hai người trong phòng nghe được tiếng động cùng lúc quay đầu nhìn về phía cửa.
Đám người ngoài cửa thuận theo cánh cửa mở toang hé mắt nhìn hai người bên trong.
Trong phòng, một nam một nữ ở rất gần nhau. Mà càng khiến cho người ta kinh ngạc là Tô trà còn hơi nghiêng người dựa gần vào Phó Hành Khanh.
Đám người sững sờ.
Tình huống này, có phải họ đã làm phiền rồi không?
Tô Trà và Phó Hành Khanh hoàn hồn trước, cô hơi lùi về phía sau kéo giãn khoảng cách với Phó Hành Khanh, sau đó tự nhiên mỉm cười với đám người ở ngoài cửa.
“Đứng ngây ra đó làm gì, sao không vào?” Phó Hành Khanh mở miệng đánh vỡ sự im lặng.
Phó Hành Khanh vừa mở miệng những người khác cũng phản ứng lại, từng người đi vào.
Còn về người anh em đầu tiên mở cửa, lúc này nội tâm anh ta đã bắt đầu thấp thỏm.
Hừ, vừa nãy có phải anh ta đã phá hỏng chuyện tốt của Phó Hành Khanh không? Sau này Phó Hành Khanh có xử lý anh ta không?
Nhớ đến sức mạnh nắm đ.ấ.m của Phó Hành Khanh, người này lộ ra vẻ mặt đau khổ.
Không thể trách anh ta nghĩ nhiều được, những người khác cũng đều nghĩ như vậy.
Tần Mạt vừa ngồi xuống đã ra hiệu cho Phó Hành Khanh bằng ánh mắt.
Tần Mạt: Vừa nãy làm gì thế?
Động tác đó, khoảng cách đó, thật dễ khiến người ta tưởng tượng linh tinh.
Đối mặt với ánh mắt của Tần Mạt, Phó Hành Khanh vừa nhìn đã hiểu ý nên ném một cái nhìn cảnh cáo sang.
Phó Hành Khanh cũng không tiện giải thích cho đám Tần Mạt trước mặt Tô Trà.
Còn về chuyện vừa nãy, Phó Hành Khanh cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng, anh không làm gì cả.
Chỉ là Tô trà tặng quà cho anh, Phó Hành Khanh thử dùng xem có tốt hay không mà thôi.
Sau đó Tô Trà lại gần xem hiệu quả, không ngờ ngay lúc đó họ lại mở cửa vào.
Ánh mắt đám người đều dán lên người Tô Trà và Phó Hành Khanh.
Cảm nhận được ánh mắt của họ, Phó Hành Khanh mở miệng nói.
“Mặc dù đều quen biết cả rồi nhưng vẫn giới thiệu lại với mọi người, đây là người yêu của tôi, Tô Trà.”
Phó Hành Khanh vừa dứt lời Tô Trà cười tủm tỉm, nhìn họ dịu dàng nói: “Xin chào.”
“Chào chị dâu.” Tần Mạt vừa mở miệng đã gọi một tiếng chị dâu.
Những người khác cũng lần lượt chào hỏi, sau đó xưng hô của Tô Trà trong miệng bọn họ đều biến thành chị dâu.
Đám người này đều lớn lên cùng Phó Hành Khanh, Phó Hành Khanh là thủ lĩnh của bọn họ thành ra gọi một tiếng chị dâu cũng bình thường.
Đã nói hôm nay Phó Hành Khanh mời, vậy nên bữa hôm nay tất nhiên không thể thiếu rượu.
Trên bàn ăn, sau khi mọi người biết Tô Trà vừa tặng quà cho Phó Hành Khanh họ lại càng ngưỡng mộ.
Đều là người trong cùng một đại viện, Phó Hành Khanh có thể tìm được một cô bạn gái vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, lúc tặng quà cũng rất đặc biệt.
Người ta yêu đương thì tặng hoa, còn Tô Trà thì lại tặng d.a.o cạo râu.
Ôi trời, nói đến tình thú, hai người này mới thật sự tình thú.
Huống chi Trầm Trang cũng hỏi thiết kế của máy cạo râu tự động này có thể đưa cho nhà xưởng của anh ta không, nếu sau này sản xuất được thứ này sẽ kiếm được rất nhiều.
Trầm Trang vừa mở miệng đã bị Phó Hành Khanh trừng mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-523.html.]
Phó Hành Khanh tỏ ý: Dám lấy quà của anh để đi kinh doanh, nghĩ cái gì vậy?
Cảm nhận được chút tâm tư nho nhỏ của Phó Hành Khanh, Tô trà cười nói thiết kế bên trong có thể đưa cho phía Trầm Trang nhưng bên ngoài nhà xưởng phải tự thiết kế.
Cách giải quyết của Tô Trà đều khiến cho mọi người hài lòng, Phó Hành Khanh cũng hài lòng, dù nói thế nào Tô Trà cũng không để quà của anh đụng hàng với người khác.
Nghe Tô Trà nói vậy, những người khác đều không nhịn được cười.
Ôi trời, bình thường không nhìn ra Phó Hành Khanh lại là người có tính chiếm hữu cao như vậy.
Tính chiếm hữu thì sao, Tô Trà thấy cũng không có gì không tốt, trái lại Tô Trà nhìn người đàn ông bên cạnh mình, cảm thấy người yêu cô đúng là dễ dỗ.
…
Ăn một bữa cơm hết khoảng hai tiếng đồng hồ, thức ăn trên bàn không ăn bao nhiêu mà đám người chỉ mãi uống rượu, còn chỉ rót cho mỗi một mình Phó Hành Khanh.
Đùa à, làm sao họ xuống tay với cô gái nhỏ như Tô Trà được nên phần của Tô Trà cũng phải để Phó Hành Khanh uống thay
Tửu lượng của Phó Hành Khanh rất tốt nhưng lúc tan tiệc cũng đã ngà say.
Phó Hành Khanh lúc uống say cũng không khác bình thường là mấy. Nếu không nhìn kỹ ánh mắt ngẩn ngơ của anh thật sự không thể nhận ra anh đang say.
Tô Trà đỡ Phó Hành Khanh “ngoan ngoãn” đến bãi đỗ xe.
Phó Hành Khanh uống say thật sự rất ngoan, đi đường cũng không cần dìu.
Tất nhiên là nếu bỏ qua đôi bàn tay lớn đang cầm bàn tay nhỏ bé của Tô Trà kia.
Tay lớn nắm tay nhỏ, vả lại khuôn mặt của Phó Hành Khanh còn rất ngoan ngoãn, Tô Trà có cảm giác như mình đang dắt tay “một bạn nhỏ”.
Đến bãi đỗ xe, Tô Trà mở cửa xe ra, để Phó Hành Khanh lên xe trước sau đó mới ngồi lên xe.
Trên đường đi Phó Hành Khanh vẫn vô cùng ngoan hiền.
Sau khoảng bốn mươi phút, xe đỗ trước cửa đại viện.
Xe dừng lại, Trương Huy rất biết ý, anh ấy lập tức xuống xe để cho hai người đằng sau có không gian riêng.
Trên ghế ngồi Tô Trà quay đầu nhìn Phó Hành Khanh.
“Đến rồi, xuống xe đi, em đưa anh về.” Tô Trà quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.
“Ừm được.” Người đàn ông thấp giọng nói, sau đó cầm tay Tô Trà xuống xe
Sau khi xuống xe, hai người đi bộ vài phút đã đến trước cửa nhà họ Phó.
Lúc Tô Trà tưởng Phó Hành Khanh định đi vào thì anh lại bất động.
Bàn tay ấm áp của anh vẫn cầm lấy tay cô không chịu buông, anh nhìn cô rất nghiêm túc.
“Tô Trà, đến bao giờ em mới tới nhà anh ra mắt?”
Thật ra lúc này Phó Hành Khanh đã hơi tỉnh rượu rồi, từ trong ánh mắt của anh có thể nhìn ra điều này.
Đối mặt với câu hỏi đột ngột của Phó Hành Khanh, Tô Trà hơi bất ngờ.
Cô ngước mắt lên, đôi mi dày dài giống như một cái quạt nhỏ nhẹ nhàng quẹt vào lòng của Phó Hành Khanh, vừa ngứa vừa tê dại.
Tô Trà mím đôi môi đỏ mọng, đối mắt với anh mấy giây, mở miệng trả lời: “Ngày mai?”
Tô Trà dùng câu hỏi nhưng Phó Hành Khanh lại nghe ra là câu trần thuật.
Trái tim đập nhanh hơn, Phó Hành Khanh đột nhiên đưa tay ra ôm Tô Trà vào lòng.
Bởi không kịp chuẩn bị nên Tô Trà đụng vào n.g.ự.c người đàn ông, cô ngửi được mùi rượu và mùi hương trên cơ thể quen thuộc.
“Được, vậy ngày mai.”
Ngay sau đó bên tai vàng lên giọng nói trầm thấp khàn khàn của người đàn ông.
Hơi thở ấm áp phả lên tai khiến cho đôi tai trắng nõn của Tô Trà nhuộm một lớp đỏ ửng.
Nhưng chỉ khoảng nửa phút Phó Hành Khanh đã lưu luyến buông cô ra.
Ban ngày ban mặt làm gì cũng phải chú ý ảnh hưởng.