Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 526
Cập nhật lúc: 2025-04-09 13:00:35
Lượt xem: 101
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phó Hành Khanh và Tô Trà nhìn tiệc cưới náo nhiệt họ nhịn không được mỉm cười.
Họ định làm khiêm tốn thôi nhưng bây giờ nhìn lại thì không hề khiêm tốn chút nào.
Mặc kệ nói như thế nào, đám cưới diễn ra rất thuận lợi. Sau khi tiễn khách, hai gia đình mới thả lỏng được.
Chạng vạng, bảy giờ, cuối cùng Tô Trà và Phó Hành Khanh đã có thể nghỉ ngơi.
Kết quả ngày đầu tiên, phòng tân hôn được sắp xếp ở trong phòng khách của trụ sở lớn, Phó Hành Khanh còn chưa kịp nói gì Tôn Thục Phân đã đuổi anh dắt Tô Trà lên tầng nghỉ ngơi.
Không nói đến hai người bọn họ, hôm nay ngay cả Tôn Thục Phân cũng mệt hết sức.
"Được rồi được rồi, đã mệt mỏi một ngày rồi, mau đi nghỉ ngơi đi.” Bà cụ cũng nói một câu.
Phó Hành Khanh nghe cả nhà nói vậy, dứt khoát nắm lấy tay nhỏ của Tô Trà đi lên tầng.
Mọi người nhìn động tác của Phó Hành Khanh, không nhịn được thi nhau cười. Tiếng bước chân “cộp cộp cộp” của hai người vang lên trên tầng hai.
Một tiếng “cành cạch” vang lên, cửa mở ra.
Phó Hành Khanh kéo Tô Trà vào nhà, mở đèn lên, ánh sáng chói mắt chớp cái đã chiếu sáng căn phòng. Tô Trà bị kéo vào, sau đó “cạch” một tiếng, cửa đóng lại.
Tô Trà nghe thấy tiếng động thì hơi sửng sốt. Cô vừa định ngẩng đầu đã cảm giác được cả người mình bay lên, ngay sau đó cô nằm trong lồng n.g.ự.c ấm áp của anh. Gương mặt cô áp lên n.g.ự.c anh, hơi thở cũng đều là mùi hương của Phó Hành Khanh. Tô Trà trừng to mắt, ngước lên, lông mi run nhè nhẹ. Cô nhìn đôi mắt đen, sâu của anh.
Như vậy nghĩa là, sắp bắt đầu rồi?
“Thịch thịch thịch” Không biết tim của ai đập nhanh hơn.
Một bàn tay to dọn hết đậu phộng, long nhãn, quả táo giường đệm gọn sang một bên, phát ra tiếng kêu “cạch cạch cạch”.
Ngay sau đó, Tô Trà cảm thấy lưng mình tiếp xúc với giường đệm mềm mại nhưng vẫn nhìn vào mắt anh.
Giờ phút này, cô nhận ra trong mắt anh có một ngọn lửa nóng bỏng dường như muốn thiêu đốt cả người mình.
Phó Hành Khanh nhìn cô gái dưới thân mình, nhịp tim không khống chế được. Anh cảm giác thân thể mình nóng rực sau đó dùng tay cởi nút áo, nương theo động tác đó mà hầu kết gợi cảm của anh cũng lộ ra, hiện rõ trong tầm mắt của cô.
Hầu hết hơi nhô của anh trượt lên trượt xuống, tạo một cảm giác rất gợi cảm.
Cô nhìn chằm chằm hầu kết của anh sau đó hơi híp mắt, đột nhiên ôm cổ anh rồi nhoài người lên.
Nơi trí mạng như hầu kết được một mảnh ấm áp, mềm mại dán lên nên cả người Phó Hành Khanh tức khắc cứng đờ, đầu óc trống rỗng một vài giây.
Tô Trà ngước mắt, đối diện với ánh mắt nhiệt liệt của anh rồi lộ ra một nụ cười.
Giờ phút này, Tô Trà tự cho mình một lời thoại m.á.u chó: Tiểu yêu tinh, em đang chơi với lửa!
Nhưng có lửa hay không Tô Trà chưa kịp nghĩ tiếp, chỉ thấy sau đó cả người mình như trôi lơ lửng, hồn phách lên mây.
Hôm sau, Tô Trà tỉnh lại từ trong mơ.
Rõ ràng thời tiết lạnh lẽo nhưng cô lại thấy nóng bức. Thì ra cô bị Phó Hành Khanh ôm trong ngực, tựa như bị một cái bếp lò lớn bao quanh, khí ấm dư thừa.
Cô mới vừa nhức nhích đã không nhịn được mà “Sshh” một tiếng.
Tô Trà: Ai da mẹ ơi, chân mềm!
Nói thật, cô chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày mình trải nghiệm cái trong truyền thuyết gọi là bị làm đến nỗi chân mềm.
Tầm mắt của cô nhìn lên, thấy đôi mắt sâu, đen thăm thẳm của người đàn ông.
"Phó Hành Khanh, anh cầm tinh con ch.ó à?”
Anh nghe thấy tiếng nói mềm mại của cô như đang làm nũng nên yêu thích vô cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-526.html.]
Khi Tô Trà tỉnh lại, anh cũng lập tức nhận ra rồi cũng mau chóng tỉnh dậy.
"Anh đúng là tuổi tuất thật. Em có muốn ngủ thêm không?" Vẻ mặt Phó Hành khi nhìn cô đầy sự nuông chiều, ánh mắt của anh khiến mặt Tô Trà đỏ lựng.
“Anh tuổi chó thật à?”
Phó Hành Khanh im lặng một lát mới nói: "Không phải.”
Thật ra Phó Hành Khanh cảm thấy nói anh là chó cũng không có gì sai, đám bạn từ nhỏ trong trụ sở lớn, cả đồng đội của anh cũng hay nói anh giống chó.
So với các cách nói của đồng đội anh, Tô Trà chỉ nói anh cầm tinh con ch.ó đã lịch sự hơn nhiều.
Quả nhiên vợ của mình vẫn tốt nhất, đến mắng mình cũng dịu dàng như vậy.
Đặc biệt là tối hôm qua, lúc cô vừa khóc nức nở vừa ôm lấy anh, âm thanh đó mềm mại dễ nghe thật!
Hơn nữa vợ nói gì cũng đúng!
Anh lén nhìn những dấu màu đỏ loang lổ trên cổ cô.
Tô Trà nhận ra anh đang nhìn thì rũ mắt nhìn vai mình, thấy đống dấu vết kia. Cô tức khắc trợn tròn mắt, trong lòng âm thầm mắng: “Tên đàn ông này đúng là cầm tinh con ch.ó thật rồi!”
Mau xem anh gặm như thế nào này, bây giờ sao cô có thể đi ra ngoài gặp người khác chứ?
"Vẫn còn sớm lắm, em ngủ thêm đi.”
“Vậy trước bảy giờ anh nhớ đánh thức em dậy đấy.”
Hai người mới kết hôn ngày đầu tiên nên cũng không thể ngủ nướng được.
"Được, anh nhất định gọi em dậy.”
Phó Hành Khanh nhìn vợ mình nằm trong ngực, dùng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vỗ lưng cô, yên lặng dỗ người trong lòng.
“Ngủ đi.”
Giọng nói trầm khàn của người đàn ông truyền đến từ trên đỉnh đầu, cô nép mình trong vòng tay ấm áp của anh, sau đó không chống cự được lại nhắm mắt. Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời vàng rực chiếu xuống, trong phòng, Tô Trà dựa vào lồng n.g.ự.c anh.
Cả người cô ấm áp tựa như đang sưởi nắng, Tô Trà bị hơi ấm bao vây rồi lại đi vào mộng đẹp.
"Cụ ơi, cứu mạng với."
Một giọng nói chói tai xuyên qua bầu trời đến nỗi đoán chừng trong phạm vi năm dặm vẫn có thể nghe thấy rõ ràng giọng nói này.
Mọi người ở đại viện chỉ vừa nghe thấy giọng nói lập tức biết được chủ nhân của nó là ai.
Ai da, không cần đoán cũng biết, giọng nói này chắc chắn là của con khỉ nhỏ nhà họ Phó.
Nhắc đến con khỉ nhỏ nhà họ Phó kia, mọi người trong đại viện không ai không biết đến cậu bé.
Tên đầy đủ của cậu bé là Phó Tô Bắc, tên thân mật là Bắc Bắc, năm nay bảy tuổi.
Cậu bé trắng trắng mềm mềm trông vô cùng đáng yêu, càng lớn lại càng đẹp, hoàn hảo thừa hưởng nét đẹp của cha mẹ mình, ra ngoài ai cũng khen cậu bé đẹp trai cả.
Nhưng với cái tính tình như thế này, chậc chậc, khó mà nói được.
Rõ ràng bộ dáng rất ngoan ngoãn đáng yêu nhưng một khi gây chuyện lại khiến người ta vô cùng đau đầu, nghĩ cái gì là làm cái đó. Cái đầu nhỏ kia còn rất thông minh giảo hoạt, khi làm chuyện xấu xong thì hùng hùng hổ hổ bỏ chạy gây ra động tĩnh rất lớn.
Còn không phải hùng hùng hổ hổ ư, nhìn xem, cả đại viện có ai không nghe thấy động tĩnh bên đó không?
Nghe thấy động tĩnh, không ít người trong đại viện đều vui vẻ đi ra xem náo nhiệt.
Bọn họ không nhịn được thở dài một hơi vì họ biết hiện tại Phó Hành Khanh đã trở về. Mỗi lần Phó Hành Khanh trở về con khỉ nhỏ kia sẽ bị anh xử lý ngay lập tức.
Chỉ thấy một bóng dáng “bịch bịch” chạy vào từ bên ngoài cửa đại viện, phía sau bóng dáng đó quả nhiên có Phó Hành Khanh theo phía sau.