Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 527
Cập nhật lúc: 2025-04-09 13:00:37
Lượt xem: 126
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phó Hành Khanh cầm chiếc thắt lưng vừa cởi ra từ eo mình, nghiêm mặt nhìn bóng dáng nhỏ bé nhanh nhẹn phía trước, trên môi nở một nụ cười nhẹ.
Hôm nay dù thế nào anh cũng phải xử lý tên nhóc thối này!
Bánh bao nhỏ chạy phía trước nhìn cha mình đang càng ngày càng gần phía sau rồi lại nhìn lên khuôn mặt đen xì của cha mình, cậu bé đột nhiên cảm thấy đau đớn.
Sau đó, mọi người nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đó dừng lại một chút rồi đi tới dưới một gốc cây, tay chân linh hoạt đến mức chỉ trong chốc lát cậu bé đã leo lên trên cây.
Cơ thể nhỏ bé treo trên cây, Phó Tô Bắc nhìn cha như hổ rình mồi tiến về phía mình, cậu bé cao giọng hét lớn về phía nhà.
"Cụ ơi, nếu cụ không tới ngay bây giờ cụ sẽ không thể gặp được Bắc Bắc đáng yêu, ngoan ngoãn nghe lời của cụ nữa đâu!"
Bắc Bắc đáng yêu, ngoan ngoãn, nghe lời?
Nghe được lời này, Phó Hành Khanh tức giận đến mức bật cười.
Vừa rồi anh đi đón con tan học thì lại nghe cô giáo nói Phó Tô Bảo đã dẫn cả chục bạn nam trong lớp đi trèo cây, tuy không có chuyện gì nhưng cô giáo yêu cầu phụ huynh nói chuyện với con vì trèo cây quá nguy hiểm.
Sau khi đón cậu bé, trên đường về nhà Phó Hành Khanh cũng không nghĩ đến việc xử lý con trai. Không ngờ vừa mới tới cửa đại viên, xe vừa dừng lại tên nhóc thối này đã nhanh chóng mở cửa chạy ra ngoài, tốc độ của cậu bé cũng khiến Phó Hành Khanh có hơi kinh ngạc.
Sau đó, cảnh tượng mà mọi người nhìn thấy khi nãy xuất hiện.
Trong nhà, vừa nghe thấy giọng nói của Phó Tô Bắc bà cụ đã nhanh chóng thả cây lan trên tay xuống rồi bước nhanh ra ngoài.
Sau khi đi ra ngoài, bà cụ nhìn thấy cháu trai mình đang nghiêm mắt đứng dưới gốc cây, sau đó lại nhìn thấy chắt mình mang vẻ mặt bình tĩnh trên cây, bà cụ nhìn vậy không khỏi suy nghĩ: Hai cha con đã xảy ra chuyện gì vậy?
Bà cụ nhìn về phía Phó Tô Bắc trên cây rồi trao đổi ánh mắt với cậu bé.
Bà cụ: Lại gây chuyện à?
Phó Tô Bắc ngây thơ vô tội nhìn lại, ồ, chỉ là một chút sai lầm nhỏ thôi ạ.
Nhận được cái nhìn nhỏ nhẹ từ chắt của mình, bà cụ mỉm cười giải quyết ổn thỏa: “Hành Khanh, cháu xem cháu vừa mới trở về nên chắc chắn cơ thể sẽ rất mệt mỏi. Hay là cháu cứ vào nhà nghỉ ngơi trước đi, để bà xử lý tên nhóc thối này được không?”
Nghe bà cụ nói vậy, Phó Hành Khanh cũng không nhúc nhích tý nào bởi vì lời của bà cụ cũng chỉ giống như gió thoảng mây trôi thôi.
"Bà nội, bà về nghỉ ngơi đi, việc cần thể lực như này chỉ cần cháu là đủ." Phó Hành Khanh nhìn chằm chằm Phó Tô Bắc, trên mặt hiện ra một nụ cười tươi.
Phó Tô Bắc đang ngồi trên cây nhìn thấy ánh mắt này của cha mình sống lưng cậu bé lập tức tê dại.
"Hành Khanh, thằng bé còn nhỏ nên cháu đừng động thủ. Bà lo lắng cháu mà đánh thằng bé không chịu nổi mất, có chuyện gì thì từ từ nói, giảng giải cho thằng bé một chút là được thôi.”
Ngay lúc bà cụ đang thuyết phục Phó Hành Khanh, một bóng người mảnh khảnh cách đó không xa bước tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-527.html.]
Người ta vẫn thường nói càng đứng càng cao nhìn càng xa nên người đầu tiên nhìn thấy bóng dáng đang đi tới kia là bạn nhỏ Phó Tô Bắc đang đứng trên cây.
Phó Tô Bắc uỵch một tiếng nhanh chóng từ trên cây leo xuống.
Nhìn thấy hành động này của Phó Tô Bắc, Phó Hành Khanh theo phản xạ quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng vợ mình.
Tên nhóc thối này chỉ khi nhìn thấy Tô Trà mới có thể ngoan ngoãn như vậy, cậu bé không sợ trời không sợ đất, chỉ có Tô Trà quản được cậu bé.
Từ xa Tô Trà đã nhìn thấy cảnh giương cung bạt kiếm này của hai cha con, mỗi lần hai cha con gặp nhau đều khiến cô khóc không ra nước mắt.
Khi mang thai Phó Tô Bắc, Phó Hành Khanh không ngừng mong muốn trong bụng cô sẽ là một bé gái, xoa xoa tay chờ đợi chín tháng mười ngày nhưng cuối cùng lại là một bé trai. Có thể tưởng tượng được Phó Hành Khanh không muốn con trai ắt sẽ có con trai, anh nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng của mình. Khi cậu bé càng ngày càng lớn hai cha con lại càng không giống nhau.
Một người nghịch ngợm, một người nghiêm túc ở chung một chỗ với nhau thì không ngày nào được yên bình.
Không thể nói chắc chắn tính tình của đứa trẻ này giống ai, đầu óc thông minh nhanh nhạy như mẹ Tô Trà nhưng thân thể nhỏ nhắn kia lại rất giống Phó Hành Khanh. Có thể trèo cây và leo tường mà không gặp khó khăn gì, tính cách cậu bé cũng giống một phần với chú Tô Bảo là một người rất giỏi trong việc giao tiếp xã hội. Ra ngoài dù nói chuyện với một cô gái hai mươi tuổi hay một chị gái nào đó đều nịnh người ta đến mức mặt mày hớn hở. Chưa kể đến chuyện đó, toàn bộ đại viện đều bị cậu bé nịnh khiến cho họ vui sướng.
Những năm này công việc của Tô Trà rất bận rộn nên Phó Tô Bắc dành phần lớn thời gian sống cùng với ông cụ bà cụ trong đại viện. Phó Hành Khanh cũng bận rộn với bên quân đội nên không có nhiều thời gian ở nhà, nhưng mỗi lần Phó Hành Khanh trở về gần như không có lúc nào hai cha con hòa thuận với nhau…
Thỉnh thoảng nếu Tô Trà rảnh rỗi cô sẽ đưa con trai đi đến quân đội trong vòng mười ngày hoặc nửa tháng. Thỉnh thoảng Phó Hành Khanh có dịp nghỉ phép cũng sẽ dành thời gian về đại viện với cô và Phó Tô Bắc.
Cô biết chuyện hôm nay Phó Hành Khanh sẽ trở về nên vội làm xong công việc để quay về, không ngờ rằng đón cô trở về vẫn là cảnh tượng quen thuộc của hai cha con.
Tô Trà vừa xuất hiện họ đã lập tức dừng lại.
Những người đang xem náo nhiệt cũng ngừng xem, Phó Tô Bắc ngoan ngoãn đi theo Tô Trà còn Phó Hành Khanh đi ở phía bên kia của cô, bà cụ nhẹ nhõm khi nhìn thấy Tô Sát xuất hiện.
"Về nhà chứ?" Tô Trà hỏi.
Sau đó cả gia đình đi bộ về nhà.
Vài phút sau, sau khi trở về nhà, vừa mới vào đến nhà Tô Trà đã bị Phó Hành Khanh đẩy xuống ngồi vào ghế. Sau đó anh bắt đầu miêu tả sinh động những gì Phó Tô Bắc đã làm hôm nay.
Chờ Phó Hành Khanh nói xong, Tô Trà nhìn con trai, mỉm cười nhẹ giọng hỏi: “Thật vậy sao?”
"Mẹ ơi." Phó Tô Bắc mếu máo, vẻ mặt cậu bé oan ức, ngay sau đó nói: "Con đã sai rồi, lẽ ra con không nên trèo cây. Con nhất định sẽ sửa chữa lỗi lầm của mình."
Phó Hành Khanh bên cạnh nhìn con trai mình với ánh mắt ghét bỏ.
Nhìn xem, nhìn xem, vừa rồi anh cầm thắt lưng đuổi theo để dọa mà cậu bé vẫn không thừa nhận lỗi lầm của mình. Bây giờ đứng trước mặt Tô Trà lại ngoan ngoãn như vậy.
Trước mặt mẹ bạn nhỏ Phó Tô Bắc là một cậu bé nhu thuận, ngoan ngoãn. Trước mặt cha mình đúng là muốn lên trời, đến Trương Huy cũng phải gọi cậu bé một tiếng “cha”.
Chắc chắn Phó Tô Bắc là đứa trẻ có năng lực diễn xuất nhất Phó Hành Khanh từng thấy, kỹ năng diễn xuất của cậu bé lợi hại đến mức không thể không cảm thán.
Vì đã ngoan ngoãn nhận sai nên Phó Tô Bắc cúi đầu im lặng, sau đó đợi một lúc cậu bé lén ngẩng đầu lên nhìn mẹ, trong nháy mắt bắt gặp ánh mắt nhìn thấu mọi chuyện kia của mẹ cậu bé lại nhanh chóng cúi đầu xuống.