Thấy con trai như vậy, Tô Trà tức giận đến mức bật cười, giơ tay chọc vào trán cậu bé và chậm rãi nói: “Viết một bản kiểm điểm một ngàn chữ, sau đó đứng tấn trong vòng một giờ.”
Tô Trà không đánh con nhưng nếu làm sai vẫn phải bị trừng phạt, nếu không sau này sẽ không quản được con mình nữa.
Tô Trà vừa mở miệng Phó Tô Bắc đã ngoan ngoãn trở về phòng viết kiểm điểm, nửa giờ sau Phó Tô Bắc lại ngoan ngoãn đứng tấn ở phòng khách.
Trên chiếc ghế bên cạnh, Phó Hành Khanh đứng phía sau lưng Tô Trà, vẻ mặt nghiêm túc xoa bả vai cô.
“Em thấy khỏe hơn chưa?” Anh hỏi.
Tô Trà gật đầu, cười nói: "Được rồi được rồi, đừng xoa cho em nữa, chúng ta nói chuyện một chút.”
"Không sao đâu, anh xoa bóp cho em cũng có thể nói chuyện được." Phó Hành Khanh đáp.
"Lần này anh được trở về nghỉ phép bao lâu?”
“Có thể ở nhà trong một tuần.”
"Vậy thì tốt, có lẽ em sẽ bận thêm khoảng hai đến ba ngày nữa, chờ em xử lý xong hết công việc chúng ta ra ngoài chơi đi." Tô Trà vừa nói xong cũng đã tính toán đến việc sẽ đi một nơi nào đó gần đây.
Phó Tô Bảo đang đứng tấn bên cạnh nhưng cũng vểnh tai lên nghe lén.
Nghe vậy Phó Tô Bảo lập tức không nhịn được bắt đầu nói: “Mẹ ơi, con cũng muốn đi.”
Tô Trà còn chưa kịp mở miệng, Phó Hành Khanh đã nghiêm mặt nói: "Không được!"
Nghe được lời này của cha, Phó Tô Bảo không nói gì tiếp tục ngoan ngoãn đứng tấn, sau đó thỉnh thoảng lại liếc nhìn mẹ mình một cách đáng thương.
Tô Trà nhìn hành động của cậu bé, trong lòng buồn cười nhưng cũng không nói gì.
Hai cha con chơi với nhau, cô vẫn không nên tham gia vào.
Chuyện giữa đàn ông với nhau phải để họ tự mình giải quyết.
Sau đó vào ban đêm, cuối cùng Phó Hành Khanh cũng biết được thủ đoạn của Phó Tô Bắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-528.html.]
Sau bữa tối Phó Hành Khanh muốn ra ngoài đi dạo cùng vợ, kết quả là cậu con trai Phó Tô Bắc lại tung ta tung tăng theo kịp rồi trực tiếp xen vào giữa, hoàn toàn chia rẽ Phó Hành Khanh đang muốn đến gần vợ mình hơn.
Khi đang đi trên đường, mỗi khi Phó Hành Khanh và Tô Trà nói điều gì đó Phó Tô Bắc đều sẽ lại gần và cố gắng hết sức để thu hút sự chú ý của mẹ.
Một kích cuối cùng!
Chín giờ, chuẩn bị đi ngủ.
Tục ngữ có câu cửu biệt thắng tân hôn, hai người này không chờ đợi mà “, ·.hiểu được cả.
Ngay khi anh chuẩn bị sẵn sàng trạng thái thì cửa phòng vang lên tiếng “Cốc cốc cốc”.
Sau đó ngoài cửa truyền đến giọng nói: "Cha, mở cửa đi, con muốn ngủ với cha mẹ!"
Trong phòng.
Cánh tay của người đàn ông giơ lên, cơ bắp trên cánh tay cũng theo đó nổi lên, mồ hôi nóng từ trán chảy từ má xuống chiếc cằm gợi cảm. Lúc này đột nhiên nghe thấy giọng nói của con trai, Phó Hành Khanh cảm thấy vô cùng tức giận!
Anh đưa tay ra, chộp lấy một cái gối ném mạnh vào cửa, sau đó giọng nói khàn khàn của Phó Hành Khanh vang lên.
“Tự lăn trở về phòng mình, đừng để cha phải ra cửa bắt con về!”
Phó Tô Bảo ngoài cửa nghe cha mình nói vậy trên mặt cậu bé lộ ra nụ cười chiến thắng.
Sau khi cảm thấy hài lòng, hai tay nhỏ nhắn của cậu bé ôm gối trong tay “Dẹp đường hồi phủ”.
Phó Tô Bắc bày tỏ: Ha, ông già! Trò chơi giữa hai cha con vẫn còn hơi nhẹ nhàng, kết thúc với phần thắng thuộc về bạn nhỏ Phó Tô Bắc.
Dù có nói gì đi chăng nữa chỉ cần đạt được mục đích là được, quá trình và thủ đoạn đều không quan trọng.
Còn về việc hai ngày nữa m.ô.n.g của Phó Tô Bắc có nở hay không, điều đó quá rõ ràng.
Phó Tô Bắc nằm trên giường "ngủ ngon lành", trên khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương của cậu bé dường như bày tỏ rằng: Chắc chắn ngày mai cha cậu sẽ đánh cậu
HOÀN