Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 188
Cập nhật lúc: 2024-10-31 20:52:54
Lượt xem: 45
“Đây chính là thương hiệu lâu đời được tổ tiên truyền lại, không ngờ hôm nay được nếm lại mùi vị này.”
Nói xong ông ấy cười với vợ, "Bà Chu, hiếm khi có món ngon, buổi tối không có việc gì làm, hay là uống hai chén rượu đi?"
Bà Chu cười mắng: "Vậy bình thường đồ ăn trong nhà không ngon sao? Đúng là muốn uống rượu thì lý do gì cũng nghĩ được.”
Vậy mà bà Chu vẫn đem rượu ra, "Chỉ được uống hai chén nhỏ thôi!"
Hiệu trưởng Kỷ nếm thử tất cả đồ ăn nhà họ Kha mang tới, không ngừng gật đầu, cảm thán nói: “Tài nấu nướng của chị dâu này luyện tập mấy chục năm nữa cũng không thể hoàn thiện được.”
Cô Chu nhìn bọn trẻ đang vùi đầu ăn, hạ giọng nói với ông: "Ông Kỷ, không phải căn tin chúng ta đang tìm một đầu bếp giỏi sao? Ông thấy chị dâu Kha như thế nào?”
“Rất tốt.” Hiệu trưởng Kỷ vỗ tay nói, "Bà xã à, bà vừa giúp tôi tỉnh mộng, chị dâu Kha gia nấu ăn rất ngon, nếu như đến căn tin chúng ta, chẳng phải chúng ta sẽ được ăn ngon mỗi ngày sao?"
“Lão Kỷ, tôi thấy kĩ thuật nấu ăn của chị dâu Kha còn tốt hơn cả đầu bếp ở nhà ăn của chúng ta, hay là bố trí cô ấy vào nhà ăn thứ ba ở tầng hai nhỉ?”
Hiệu trưởng Kỷ sửng sốt, ngay sau đó nhíu mày: “Lão Phó và lão Viên đều đang nhìn chằm chằm vào vị trí này, muốn nhét người thân trong nhà mình vào vị trí đấy.”
Cô Chu trừng mắt liếc ông một cái: “Cho nên tôi mới không muốn để họ có cơ hội, bọn họ không hề tôn trọng ông. Ông là một người nhìn xa trông rộng, không muốn mất quá nhiều thời gian với tiểu nhân, nhưng ông đã nghe qua câu tục ngữ này chưa, đến một căn nhà còn không dọn nổi thì lấy đâu ra tự tin để cai trị được cả thiên hạ?
Ông là hiệu trưởng, toàn bộ trường học đều là nhà của ông, phòng bếp là vị trí quan trọng, đặc biệt là ông còn có ý định muốn thêm mấy món cơm tây vào menu nhà ăn tầng hai. Ông thử nghĩ xem đám họ hàng của bọn họ có muốn vào đây làm không?
Ông định để hai người kia chiếm hết lợi ích sao?
Người ta có họ hàng để giúp đỡ, tuy họ hàng tôi không cần sự giúp đỡ ấy nhưng ông Tiết và bà Triệu đã nhờ vả dặn dò như vậy rồi thì tôi phải giúp chứ? Huống chi chị dâu Khađúng là một người có bản lĩnh, tài năng!”
Hiệu trưởng Kỷ cười nhìn bà ấy: “Bà đúng là, miệng lưỡi sắc bén y như lúc còn trẻ, câu nào cũng có lý.
Được, vậy chúng ta tổ chức một cuộc thi so tài nấu nướng đi, ba người đứng đầu sẽ được chọn làm đầu bếp, trong ba tháng thời gian thử việc, người đứng đầu sẽ được lên làm đầu bếp món Tây ở nhà ăn số ba trên tầng hai, như vậy được không?”
Cô Chu nhịn không được mà cười ha ha: “Ông còn hỏi tôi làm gì, ông đây là biết chị dâu Kha có bản lĩnh nên dùng cách quang minh chính đại để người ta đi cửa sau còn gì!
Được, cứ như vậy đi, đợi lát nữa tôi đi báo cho mọi người.”
“Mẹ ơi, đi thôi.” Cậu con trai lớn học lớp năm nói sau khi uống xong bát canh của mình: “Chúng con đã hẹn với đám người Lượng Tử là sẽ cùng nhau đi xem vẹt biết nói.”
“Phải, cho bọn nhỏ đi đi, chúng ta phải tránh bị hiềm nghi.” Hiệu trưởng Kỷ đồng ý.
Nhà họ Kha vừa ăn cơm tối xong, Vọng Đế Xuất hài lòng bay ra sân tiêu hóa thức ăn thì bị một đám trẻ con vây quanh.
Nó lập tức kiêu hãnh đứng ở trên đỉnh bức tường thấp, chậm rãi chải chuốt lông vũ trắng nõn của mình.
"Xin chào chú vẹt lớn, tên của mày là gì?" Một đứa trẻ sợ làm nó giật mình, nhẹ giọng hỏi.
Vọng Đế Xuất tiếp tục ngạo mạn quay người lại, chĩa m.ô.n.g về phía bọn trẻ.
Cha Kha vẫn gọi Tần Nguyên Cửu vào trong sân như thường lệ, vừa mới ăn cơm no xong không được hoạt động mạnh, nhưng khoa tay múa chân thì vẫn có thể.
Anh thấy thế cười nói: “Vân Bảo Nhi nhà chúng ta ngậm miệng vì không có đồ ăn ngon dỗ dành, cho nên mới không để ý tới ai.”
Bọn nhỏ kịp phản ứng lại, nhanh chóng lấy đồ ăn vặt từ trong túi ra.
Trẻ em trong thành phố giàu hơn trẻ em ở nông thôn nhiều, có đủ loại kẹo sữa, kẹo socola, kẹo dẻo, kẹo lạc, bánh xốp, quýt, táo, thịt khô, thật sự là cái gì cần có đều có.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-188.html.]
Vọng Đế Xuất sửng sốt nhìn, không chút kiềm chế xòe cánh liên tục nói: "Xin chào, xin chào, ta tên là Vân Bảo Nhi, đầu giường ánh trăng rọi, ngỡ mặt đất phủ sương... Con người dũng cảm bao nhiêu, đất đai màu mỡ bấy nhiêu... Nắm chặt sản xuất, vì nhân dân phục vụ..."
Bọn nhỏ nghe xong bị chọc cười khanh khách, con vẹt này nghe radio cũng không ít!
Bọn họ hào phóng đưa đồ ăn vặt ra, đút vào miệng nó.
Sau khi trêu chọc chim chóc một lúc, lúc này bọn nhỏ mới để ý tới Tần Nguyên Cửu và cha Kha đang đánh đấu.
Con trai đều thích đánh nhau nên không nhịn được mà vây quanh.
"Chú, chú biết võ thật sao?"
Tần Nguyên Cửu nhướng mày lùi về phía sau vài bước, ôm n.g.ự.c nâng cằm cười nhạt nói, "Các cháu có thể tiến lên thử xem.”
Những đứa trẻ này đều có điều kiện gia đình rất tốt, hầu như nhà nào cũng có một chiếc tivi nhỏ, ngày thường khi chúng chơi cùng nhau cũng sẽ khoa tay múa chân.
Bọn họ liếc nhìn nhau, sau đó liếc nhìn cha Kha một cái, thấy ông to lớn giống như một con gấu, chỉ cần đứng trước mặt cũng cảm thấy áp bách mười phần, vừa nhìn liền biết không dễ chọc.
Nhưng càng như vậy, nội tâm của bọn trẻ lại càng phun trào nhiệt huyết hơn.
Một đứa nhỏ gan lớn gào to xông lên, học theo tư thế quơ nắm đ.ấ.m muốn đ.ấ.m vào n.g.ự.c ai đó như trên tivi.
Nhưng không đợi cậu bé tới gần, cha Kha đã mỉm cười đưa tay ra giữ chặt cậu bé tại chỗ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cậu nhóc kia không phục muốn duỗi chân ra đá ông, nhưng lúc này lại lộ ra chân cậu ngắn tũn, dù có cố gắng thế nào cũng không thể với tới.
Bọn trẻ còn lại đều ôm bụng cười không ngớt.
Cha Kha hơi dùng sức tay, kìm cậu bé xuống đất.
Lúc ông vừa buông tay ra, cậu bé kia liền không phục xắn tay áo lên, mặt đỏ bừng hô to: "Lại lần nữa, lúc nãy cháu chưa chuẩn bị xong.”
Nói xong cậu bé kia cắm đầu tiến đến như một con bê.
Cha Kha lại giơ tay lên, chặn trước mặt cậu bé một cánh tay, ông vừa xoay tay lại, cậu bé kia liền giống như con quay không ngừng quay tròn.
Các bạn nhỏ đều ra sức vỗ tay và trầm trồ khen ngợi.
Buông thằng nhóc đầu óc đã choáng váng ra, những đứa trẻ còn lại nhìn nhau, một nhóc con choai choai đứng lên.
Mặc dù cha Kha có thể dùng một chiêu khống chế quân địch nhưng ông lại dùng chiêu thức nhiều tầng nhiều lớp khiến bọn nhỏ khó lòng phòng bị, cũng kích thích ý chí chiến đấu của chúng hơn.
Tiếng hô hào ầm ĩ thu hút sự chú ý của những nhân viên trong nhà trường vừa ăn tối xong, đi ra ngoài cho tiêu thực.
Đám trẻ như nhìn thấy cứu tinh, chúng lao đến gọi mấy giáo viên: “Thầy Vương, thầy Lý, mau lại đây thách đấu với chú Kha mới tới đi, chú ấy giỏi lắm.”
Hai giáo viên được điểm danh là hai người đàn ông trung niên, mặc dù là nhân viên trong nhà trường nhưng họ cường tráng hơn những giáo viên và lãnh đạo gầy gò, yếu không thể ra gió khác nhiều.
“Ha ha, đến đây, đến đây.” Họ cười tiến lên, một người đàn ông cởi áo ngoài, vừa kéo tay áo, vừa giới thiệu: “Chào đồng chí Kha, tôi là giáo viên viện thể dục của đại học Bách khoa, tôi họ Vương, tên Vương Vĩ Đạt, trước đây từng nhập ngũ năm năm, chúng ta đấu chút nhé?”
Người nhà họ Kha cũng ra khỏi phòng, một đống con trai cao to cường tráng, lại có hai nữ đồng chí xinh đẹp, trong nháy mắt đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Hôm nay là ngày báo danh thứ ba của trường học, mọi người đều bận rộn nên chưa để ý thấy người nhà họ Kha tới.
Lúc này họ thầm nghĩ, chẳng trách ông Tiết, bà Triệu vẫn luôn không muốn bán ra hoặc cho mượn căn nhà kia, hóa ra là cảnh đẹp đi đôi với người đẹp, căn phòng tốt như thế đương nhiên phải chọn người ưa nhìn vào ở mới có thể làm bình ổn ngọn lửa trong lòng họ.