Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 39

Cập nhật lúc: 2024-10-30 20:57:57
Lượt xem: 126

Một đồng chí trong cục cảnh sát vừa mới lấy đồ rồi ra cửa thì gặp vợ chồng hai người, người kia vội cười rồi nhiệt tình chào hỏi.

“Hai người không đến, hai ngày tới tôi cũng phải bớt chút thời gian tìm hai người đây.”

“Sở trưởng Tôn, chào ông.” Tần Nguyên Cửu cười, tiến lên bắt tay ông ta.

“Hai người không có việc gấp phải không? Đi, chúng ta tới phòng làm việc nói chuyện.”

Kha Mỹ Ngu hiếu kỳ đi theo.

Phòng làm việc của sở trưởng Tôn rất sạch sẽ, có một chiếc bàn làm việc, ghế tựa, thêm một bộ sô pha, bàn trà, một bên tường có tủ đựng văn kiện bằng kim loại, sau đó là ngăn kéo đựng lá trà.

Ông ta pha trà cho hai người: “Chuyện là như này, đồng chí Tần, đồng chí Kha, trước đó hai người gọi điện thoại cho đồng chí cảnh sát phía thủ đô bên kia để cung cấp manh mối về bọn buôn người, đúng là vừa kịp thời vừa chính xác.”

Nói đến đây, sở trưởng Tôn kích động không thôi: “Nghe nói manh mối là do đồng chí Tần và đồng chí Kha cung cấp, bên trên có chỉ thị rõ ràng là phải khen thưởng hai người.”

“Không chỉ tổ chức khen thưởng mà còn có không ít phụ huynh của đám trẻ đã được tìm thấy đều muốn tìm hai người cảm ơn. Nghe các đồng chí nói, cả cục cảnh sát đều bị bao vây, các phóng viên của tòa soạn tranh nhau đưa tin về chuyện này trước nữa đó!”

“Trong tỉnh, huyện, trấn ta cũng sẽ lần lượt khen thưởng hai người, ý của tổ chức là để tôi hỏi trước xem hai người muốn được thưởng gì?”

Kha Mỹ Ngu nghe xong thì vô cùng kinh ngạc, không ngờ tới bản thân chỉ nằm mơ thôi mà cũng cứu được người, lại còn tạo ra động tĩnh lớn như thế.

Đột nhiên, Tần Nguyên Cửu nắm lấy tay cô: “Em có nguyện vọng gì đều có thể nói ra.”

“Cái gì cũng có thể sao?” Kha Mỹ Ngu chột dạ hỏi lại.

Thực ra bản thân cô cũng chẳng bỏ ra cái gì, mặt dày mày dạn đòi phần thưởng, liệu có hơi...

“Đương nhiên, chỉ cần không quá đáng quá.” Tần Nguyên Cửu cười nói: “Em có thể nói ra trước, anh tham khảo giúp em.”

Sở trưởng Tôn cũng nhìn cô đầy cổ vũ: “Đồng chí Kha, cô không tưởng tượng nổi manh mối cô cung cấp quan trọng đến nhường nào đâu! Trong đó còn liên quan đến nhiều gia đình thuộc các tầng lớp, có cống hiến rất lớn cho xã hội.”

Kha Mỹ Ngu nghiêm túc suy nghĩ.

Bây giờ là năm bảy mươi tư, cách thời gian khôi phục lại kỳ thi đại học còn ba năm nữa, cách cải cách kinh tế cũng còn bốn năm, lúc đó trăm nghề hưng thịnh, khắp nơi đều là tiền, chọn bừa một thứ đầu cơ trục lợi cũng có thể kiếm được một khoản lớn.

Nhưng trước năm bảy mươi sáu, tình hình trong thành phố vẫn căng thẳng như cũ, không thích hợp gây ra chuyện lớn.

“Thế, tôi nói nhé.” Kha Mỹ Ngu ngại ngùng mở lời.

“Đồng chí Kha, mời nói.” Sở trưởng Tôn tha thiết nhìn về phía cô, còn cố ý lấy bút và sổ ra, chuẩn bị nghiêm túc viết lại từng câu, từng chữ.

“Tôi muốn để, để chồng tôi với năm anh trai đi học đại học, có được không?”

Vừa hay mấy năm này đang bãi bỏ thi đại học, muốn học đại học phải thông qua đơn vị, công xã,... giới thiệu, dù cho bạn chỉ có học lực cấp hai, cũng có thể trở thành một sinh viên vẻ vang được người người ngưỡng mộ!

Hơn nữa, chế độ giáo dục chỉ học hai năm, học xong là được sắp xếp công việc, nếu may mắn còn có thể được phân nhà ở phúc lợi của đơn vị.

Đây đúng là đo ni đóng giày cho mấy anh trai trong nhà mà.

Sở trưởng Tôn sửng sốt: “Chỉ có vậy thôi? Đồng chí Kha, cô không muốn học đại học sao?”

Kha Mỹ Ngu nhíu mày: “Tôi học đại học cũng chẳng để làm gì.”

“Tôi không cần nhồi nhét đầy đầu, trang bị cho bản thân để tìm vợ, cũng không cần dùng đến bằng cấp để có công việc nuôi gia đình. Tôi chỉ muốn làm, làm một người mẹ hiền vợ đảm thôi là được rồi!”

Tần Nguyên Cửu nhướn mày, cười khẽ: “Mặc dù anh hy vọng nửa kia của mình làm mẹ hiền vợ đảm, nhưng mình à, em có thể lên đại học chơi thử, lấy bằng cấp về rồi làm một chức vụ nhàn hạ mà.”

“Ví dụ như công việc cứu các nữ đồng chí khỏi nước sôi lửa bỏng của hội liên hiệp phụ nữ.”

Kha Mỹ Ngu bĩu môi, cô thích náo nhiệt là thật nhưng cô vốn không muốn động não giúp đỡ người ra nghĩ ra ý tưởng mới! Vẫn cứ làm một con sâu gạo không sầu không lo tốt hơn.

Tiếng ting ting quen thuộc vang lên, cô mở to mắt, vẻ mặt không còn gì luyến tiếc, không phải chứ!

“Chúc mừng ký chủ đã kích hoạt nhiệm vụ chính, nghề nghiệp kiếp sống, làm một người thực hiện nhiệm vụ theo hướng tích cực, sao có thể thiếu đi mơ ước và sở thích được chứ?”

“Mời chọn một nghề nghiệp, vì nó mà phấn đấu! Khi hoàn thành việc học đại học, cô có thể lấy được phần thưởng 10000 điểm giá trị hòa bình.”

“Lời khuyên: đã kiểm tra được ký chủ tu tập y phù, kiến nghị cô chọn học y!”

Ha ha ha, làm bác sĩ sao?

Vậy chẳng phải ngày nào cô cũng bận rộn khám bệnh cho người ta à, lúc nghỉ ngơi cũng phải chuẩn bị tùy thời nhận cấp cứu, chỗ nào có nạn thì phải căng da đầu xông đến đó.

Muốn khổ bao nhiêu thì khổ bấy nhiêu, hoàn toàn không phù hợp với người không có khao khát, chỉ thích ăn ngon như cô!

Có điều nhìn thấy mười nghìn điểm giá trị hòa bình, có thể mua năm, sáu trăm ly trà sữa phô mai cô thích nhất, thế nào thì cô cũng phải căng da đầu đi học hai năm.

“Được rồi.” Kha Mỹ Ngu ủ rũ nói.

“Đồng chí Kha, đồng chí Tần, những thứ này đều không được tính là yêu cầu, hai vị ưu tú như thế, trong lòng có quốc gia, có tổ chức, theo lý thì nên có được cơ hội nhập học.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-39.html.]

“Gia đình sinh ra và nuôi dưỡng đồng chí Kha cũng không dễ thấy, tôi tin năm người anh trai của cô cũng có thể thông qua con đường học hành, trở thành trụ cột của quốc gia.”

“Vậy nên, đồng chí Kha, đồng chí Tần, hai người còn có yêu cầu nào khác không?”

Sở trưởng Tôn vô cùng chân thành hỏi.

Lẽ nào không cần thưởng chút vật chất sao, ví dụ như tiền, công việc, nhà, đồ gia dụng,...?

Kha Mỹ Ngu nhìn Tần Nguyên Cửu.

“Cảm ơn sở trưởng Tôn, chỉ cần bảy danh ngạch đến trường đại học Bách Khoa trên tỉnh là được rồi.” Tần Nguyên Cửu cười nhẹ: “Chúng tôi chỉ trùng hợp gặp phải bọn buôn người, hỏi mấy câu thôi, cũng không làm gì cả.”

“Đổi thành người khác, họ cũng sẽ làm vậy thôi. Tổ chức có thể cho chúng tôi cơ hội đi học, chúng tôi đã cảm kích trong lòng, chúng tôi sẽ quý trọng danh ngạch này, đợi sau khi học xong, sẽ báo đáp lại tổ quốc.”

Kha Mỹ Ngu sững sờ nhìn anh.

Đây là lời đại phản diện nói sao?

Đi ra cục cảnh sát, Kha Mỹ Ngu còn chưa hoàn hồn lại, thậm chí ra khỏi cục cảnh sát rồi, cô còn khua khua tay với anh: “Đồng chí Tần, phiền anh cúi đầu xuống.”

Kha Mỹ Ngu ngẩn ra, nhướn mày, ghé lại gần, trong đôi mắt sâu thẳm còn ẩn chứa sự mong đợi.

Thế nhưng móng vuốt Kha Mỹ Ngu lại túm lấy mặt anh, cô bắt đầu nhéo: “Là thật này, không đeo mặt nạ da người. Sao anh lại nói ra lý tưởng báo đáp quốc gia, công chính liêm minh như thế?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tần Nguyên Cửu nắm tay cô, đen mặt, đứng thẳng dậy, nghiến răng nói: “Bởi vì anh phải cảm ơn tổ chức, để anh có cơ hội cưới được người vợ như em.”

Kha Mỹ Ngu nhíu mày: “Anh đang khen em hay đang chê em thế?”

Tần Nguyên Cửu vỗ đầu cô: “Được rồi, chỉ có chút dung lượng như thế, đừng làm khó bản thân suy nghĩ nữa, cứ xem như anh khen em đi."

Kha Mỹ Ngu túm lấy cánh tay anh, cắn một miếng: “Cứ xem như cái gì? Anh chê em phải không!”

Cô cũng không cắn thật, chỉ là để lại hai hàng dấu răng trên đó, không bị rách da, cô dùng nó để biểu đạt sự bất mãn của mình.

Tần Nguyên Cửu ấn vai cô, nghiêm túc, trịnh trọng nói: “Đồng chí Kha Mỹ Ngu, những lời này anh chỉ nói một lần thôi. Mặc dù trong nhà anh xảy ra chuyện, anh bị đưa tới thôn Lạc Phượng nhưng từ trước đến nay anh chưa từng từ bỏ chính mình.”

“Anh vững tin, chỉ cần anh còn sống, tất cả đều có thể như anh mong muốn.”

“Anh không có yêu cầu gì với bạn đời tương lai, chỉ cần hợp ý, có thể sống cùng nhau là đủ rồi.”

“Trong kiếp này, lần đầu tiên gặp nữ đồng chí thẳng thắn bày tỏ mong muốn được gả cho anh như em. Anh nghĩ, nếu anh không có người muốn cưới, vậy thì vợ anh là em cũng có sao đâu.”

“Em xinh đẹp, tính tình hoạt bát, lại có chút bí mật nhỏ đáng yêu, lúc trêu chọc em rất thú vị. Khiến cho những ngày tháng ở thôn Lạc Phượng của anh không còn nhàm chán nữa.”

“Nếu anh đã cưới em rồi, chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm với em cả đời này.”

“Anh biết em còn m.ô.n.g lung với tình yêu và hôn nhân, có điều chẳng sao cả, anh đợi em hoàn toàn mở lòng mình với anh. Anh chỉ hy vọng lúc em nếm được hương vị của tình yêu, đối tượng đó vừa hay chính là anh.”

“Đương nhiên.” Tần Nguyên Cửu gian nan nói tiếp: “Nếu như chúng ta thử rồi mà vẫn không hợp, anh sẽ tôn trọng quyết định của em.”

Nhất thời, trong lòng Kha Mỹ Ngu ngập tràn cảm giác tội lỗi.

Bản thân cô thực sự không ôm ấp bất kỳ hy vọng gì với tình yêu và hôn nhân, vì nhiệm vụ cô mới đăng ký kết hôn với trùm phản diện.

Lúc đó, cô nghĩ dù sao trùm phản diện cũng cô đơn đến già, bản thân cô chiếm vị trí vợ người ta, chắc là không sao đâu.

Nhưng không ngờ trùm phản diện người ta lại nghiêm túc, để ý...

“Thực ra, thực ra cũng không cần nghiêm túc như thế, vừa rồi em chỉ đùa thôi.” Kha Mỹ Ngu cười gượng, hất tay Tần Nguyên Cửu ra: “Mau đi thôi, đừng để lỡ xe.”

Tần Nguyên Cửu nhún vai, khôi phục lại dáng vẻ hời hợt, không quan tâm gì cả như mọi ngày.

Giống như vừa rồi, vì để lấy được giải nam diễn viên phim điện ảnh xuất sắc nhất nên anh mới cố tình diễn vậy.

Kha Mỹ Ngu bĩu môi: “Biết ngay anh chỉ biết bỡn cợt thôi, trêu đùa cứ y như là thật ý!”

Trùm phản diện nào có dễ dàng thay đổi như thế?

Muốn lừa cô à, hừ, cũng không nhìn xem cô là ai, cô còn là cô gái nhỏ mười bảy, mười tám tuổi ngây thơ sao?

Mặc dù chỉ là ga vận chuyển hành khách nhưng hành khách cầm theo túi lớn túi nhỏ, vác cả chăn màn vẫn có rất nhiều, còn có người mang cả gà, vịt, ngỗng, đẩy trên xe đạp đòn dông!

Kha Mỹ Ngu đứng đó, mắt chữ A miệng chữ O cảm nhận sự giản dị và nhiệt tình của thời đại này.

“Đi thôi, còn mười năm phút nữa là xe chạy rồi.” Tần Nguyên Cửu mua vé xe xong, tiến lên ôm cô, chen vào trong cửa kiểm vé đông đúc.

Bởi vì có nhiều xe khách đi vào huyện thành đều chạy theo giờ cố định, vừa có một chuyến khởi hành nên bọn họ chưa đợi bao lâu đã được lên một chiếc xe buýt nhỏ loang lổ mang theo mùi xăng dầu nồng nặc.

“Này, ngậm một viên sẽ thoải mái hơn đôi chút.” Bọn họ ngồi ở hàng thứ hai, Kha Mỹ Ngu dựa vào cửa xe, cô thò đầu ra ngoài cửa, thở hổn hển.

Tần Nguyên Cửu đưa một nắm kẹo bạc hà với hai quả quýt qua!

Cô vội vàng bóc một cái kẹo rồi nhét vào miệng, trong nhát mắt, cảm giác mát lạnh từ khoang miệng dâng lên đầu cô.

Loading...