Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 400

Cập nhật lúc: 2024-11-02 12:20:24
Lượt xem: 29

Tuy nhà họ Triệu bọn họ trước đây không có ông cụ che chở, nhưng cũng là đám phú nhị đại không lo ăn uống, làm sao nghĩ đến việc đi theo cha mình lại phải sống một cuộc đời khốn khổ.

Không ngờ ông cụ chỉ để trưng để ngắm thôi chứ không dùng được?

Cho nên sự hâm mộ, đố kỵ và hận thù trong mắt người khác, chỉ có thể trải nghiệm chân thật mới hiểu được, cuộc sống của tiểu bối nhà họ Triệu còn không dễ dàng bằng những gia đình vợ chồng công nhân viên bình thường.

Ít nhất còn có cha mẹ giúp tìm việc làm, giúp đỡ xử lý mọi việc. Những điều này tiểu bối nhà họ Triệu đều không được hưởng thụ.

Con cái về nông thôn thì về nông thôn, đi lính thì rèn luyện, đi học thì đi học, cũng có thể tự tìm việc làm, nhưng không được danh nghĩa của ông cụ, nếu không người ta sẽ lập tức cho rút lui.

Trong những năm qua, số tiền nhà họ Triệu thu được từ bà cụ đã chuẩn bị thấy đáy, hiện giờ bọn họ thực sự đang ăn tiền lương của mình.

Đàn ông nhà họ Triệu vì từ nhỏ đã được giáo dục có hệ thống, có chút năng lực, nhưng cũng chỉ có năng lực phần nào. Khi người khác nhắc đến, họ sẽ nói con cái nhà họ Triệu có tiền đồ, tuổi còn trẻ đã tự mình lang bạt, không hề ỷ lại vào gia đình.

Nhưng để nói lăn lộn tạo nên tên tuổi thì không có, nhiều lắm là nhà họ Triệu tự thổi phồng lên, tung tin đồn thất thiệt, đến nỗi hiện giờ người nhà họ Triệu chỉ nhìn bề ngoài là tốt hơn chút.

Nhà đông người nên không thể miệng ăn núi lở, phụ nữ cũng phải đi tìm việc làm.

Thấy ông cụ cuối cùng cũng không còn bướng bỉnh nữa, mọi người đều tràn đầy chờ mong, cảm thấy ông cụ cuối cùng cũng già rồi, biết cách lấy lòng con trẻ.

Lại nói đến ông cụ, từ khi chuyển đến đây, người đến nhà thăm hỏi nườm nượp không ngừng nghỉ, cho dù phần lớn quà tặng trong nhà có bị đẩy ra ngoài thì vẫn chất đầy một kho chứa.

Chỉ có ông cụ có chìa khóa cửa kho, không ai có thể chạm vào, thỉnh thoảng ông ấy vui vẻ sẽ lấy một ít bánh ngọt, kẹo sắp hết hạn cho bọn trẻ ăn.

Nhưng nhiều thứ như vậy, ông cụ làm sao có thể sử dụng hết nên cách đây vài ngày ông ấy đã nhờ người tìm thông tin, tìm đến các bạn già ở thủ đô, đồng thời dự định đến thăm từng người một.

"Ngu Bảo Nhi, hôm nay cháu có bận không?" Vừa bước ra khỏi cửa đã gặp Kha Mỹ Ngu đang đưa bọn trẻ đi học, ông cụ vẫy tay hỏi từ xa.

Kha Mỹ Ngu cười nói: "Không ạ, mặc dù cháu làm nhiều việc nhưng cháu thích sử dụng thời gian một cách hợp lý hơn, vì vậy cháu làm việc ba ngày một tuần, có bốn ngày nghỉ ạ!"

“Đúng lúc, cháu cùng ông cụ này ra cửa được không?”

Có rất nhiều quà, ông cụ sai bảo mẫu mượn chiếc xe ba bánh dùng để mua đồ ăn trong nhà ăn, sau đó phủ một lớp vải bố lên trên, không ai biết bên dưới thứ đồ tồi tàn như vậy lại chứa đầy đồ cao cấp!

Kha Mỹ Ngu cười khẽ nói: "Ông nội, ông nói như vậy ai từ chối được ạ? Đã là nơi ông có thể đến thăm chắc chắn không phải là nhà bình thường."

“Cháu đoán sai rồi.” Ông cụ cười vẫy tay với cô, thần bí mở một góc bao tải lên, lộ ra hàng hóa cao cấp bên trong, đắc ý dào dạt nói: “Nhà ông đã chuyển đến đây được hai tháng rồi, quà người ta tặng chất đầy một phòng, không phải là con số có thể tưởng tượng, thậm chí còn không có chỗ để đặt chân.

Ông không phải là người yêu tiền, những món quà này đều là quà thực sự không thể từ chối được. Phần nhiều trong số đó là của người ông cho vay tiền trước đây, sau này gia đình họ phát đạt, nghe tin liền tới nhà tặng quà, còn mang cả vốn lẫn lãi.

Ông cống hiến hết mình cho tổ chức, nhưng cũng không ngốc, đồ vật mình đã dùng mạng phấn đấu, sao lại không cần? Hơn nữa, bây giờ bọn họ cũng không thiếu mấy cái này, có câu thăng mễ ân đấu mễ cừu*, ông không muốn coi tiền như rác!”

*Thăng mễ ân đấu mễ cừu (升米恩, 斗米仇) Một thăng gạo dưỡng ân nhân, một đấu gạo dưỡng cừu nhân: Câu này có nghĩa là, nếu bạn ra tay giúp người, người đó sẽ xem bạn là ân nhân, nhưng nếu cứ giúp mãi thì họ sẽ xem chuyện bạn giúp họ là đương nhiên, không giúp nữa thì chính là kẻ thù của họ.

Kha Mỹ Ngu cười gật đầu, "Quả thật như thế, cứu người lúc cấp bách chứ không cứu người nghèo."

“Bây giờ ông muốn đi giúp đỡ người nghèo.” Ông cụ nói nhỏ, không hề có ý giấu diếm cô: “Những thứ này cho dù để ở đó cũng bị hỏng, thay vì để đám người ăn no chờ c.h.ế.t ở nhà được lợi, ông đưa cho người cần nó thì hơn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-400.html.]

Kha Mỹ Ngu nhướng mày cười nói: "Vậy ông không thể tặng những thứ này. Có một số người cuộc sống còn gặp khó khăn, ông lại cho họ sản phẩm cao cấp?"

“Hả?” Ông cụ gãi đầu, “Nhưng ông chỉ có mấy thứ này thôi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Đi theo cháu.” Kha Mỹ Ngu ở phía trước dẫn đường, đưa người đến một cửa hàng nhỏ, trước cửa có một tấm bảng giấy ghi “Thu hồi những món quà cao cấp.”

"Ông nội Triệu, những thứ này của ông đều có trên thị trường nhưng vô giá, rất nhiều người muốn đến thăm người thân và tặng quà nhưng đều không mua được. Cho nên cửa hàng này chuyên thu những thứ không dùng được rồi bán lại.

Cửa hàng này giá cả hợp lý, họ có thể trả khoảng 90% giá mua, dễ chịu hơn nhiều so với 50% đến 60%, thậm chí 20% đến 30% ở bên ngoài."

Ông cụ gật đầu: "Quả nhiên, chuyển đổi những món quà cao cấp này thành tiền phiếu, sau đó mua những thứ có mục tiêu có thể là sự trợ giúp lớn nhất cho mọi người!

Con nhóc này suy nghĩ rất toàn diện.”

Ông cụ đưa một cuốn sổ ra, nói: "Đây là danh sách những người ông muốn đến thăm, cháu đến hỗ trợ ông nghĩ cách giúp đỡ họ, ít nhất là một bước đúng chỗ."

Nói xong ông cụ đi vào quán bàn bạc với những người khác.

"Ở nhà còn khá nhiều, giống như trên xe, đều là đồ tốt, các người có muốn nhìn một chút không? Nếu muốn, tôi có thể đi lấy."

Chủ tiệm bước tới mở bao tải ra, hai mắt sáng lên, không khỏi lau tay vào quần áo, lấy ra từng cái một: "Cụ ông, đây quả thực là đồ tốt, chúng tôi muốn hết, tất cả đều muốn.

Ông có bao nhiêu, chúng tôi sẽ lấy bấy nhiêu.” Anh ta nói, rồi nhờ một người làm trong tiệm mang xe ba bánh điện đến.

Ông cụ cười ha hả, bảo bảo mẫu và Kha Mỹ Ngu đợi ở đây trước, ông chỉ đường cho họ.

Kha Mỹ Ngu đáp lại, nhìn xuống cuốn sách nhỏ nhưng rất dày, mỗi trang trên đó là tên của một người, theo sau là địa chỉ, phía dưới là tình hình trong nhà của người đó.

Những người mà ông cụ yêu cầu điều tra đều là những đồng đội đã cùng nhau ra chiến trường nhưng không thể tiếp tục chiến đấu vì thân thể khuyết tật, bất đắc dĩ phải trở về nhà.

Sau khi Hạ Hoa mới được thành lập, những người này đã nhận được một số lượng lớn tiền tái ổn định nghề nghiệp, tuy nhiên, thời điểm đó có quá nhiều người như vậy, số tiền họ nhận được cũng có hạn, chỉ dùng một lần, cũng không có sự sắp xếp công việc.

Ngày nay người còn sống không nhiều, lại cũng không ít, rốt cuộc lúc này mới chỉ là năm 1983.

Có gia đình có cuộc sống không quá khó khăn, con cháu đều không chịu thua kém có việc làm, gánh nặng không nặng nhưng có gia đình lại có hoàn cảnh vô cùng khó khăn, mỗi gia đình đều có những nhu cầu riêng.

Ông cụ không làm được gì nhiều, chỉ tặng những món quà này và một nửa số tiền đã dành dụm cả đời đi. Ông cụ không có ý định để lại di sản cho con cháu, như thể ông ấy có thù oán với con cháu, để lại thêm một phần sẽ gây tổn hại cho người khác.

Nhưng lại đặc biệt hào phóng với người khác.

Kha Mỹ Ngu nhìn, hơi mím môi dưới, cảm thấy mình giúp ông cụ làm, có lẽ sẽ có giải pháp tốt hơn.

Đang suy nghĩ, ông cụ đã dẫn người mang một chiếc xe chở đầy đồ đạc đến.

Sau khi giải quyết xong, đương nhiên sẽ là một khoản tiền lớn.

Túi vải của ông cụ chứa đầy tiền, ông cười hỏi Kha Mỹ Ngu: "Nhóc con, xem thế nào rồi?"

“Ông nội Triệu, cháu thấy những điều trong cuốn sổ này còn quá chung chung. Chúng ta đến từng nhà mới biết được nhu cầu thực sự của họ.”

Loading...