Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 130
Cập nhật lúc: 2024-11-10 23:05:39
Lượt xem: 34
Vợ anh ta là một người phụ nữ sinh ra và lớn lên ở Biên thành, làn da hơi đen, tươi cười nhiệt tình cởi mở, thân thiết lôi kéo ba người vào nhà.
Lúc này ba người mới nhớ ra bọn họ không mua đồ gì chỉ tới tay không, đều do Chu Đông thúc giục quá gấp nên quên mất.
Vợ Tiêu Thừa sắp xếp cho ba người bọn họ một căn phòng lớn, trong phòng là một chiếc giường to, bốn năm người nằm cũng không thành vấn đề.
"Các cậu đi lâu như vậy có đói bụng không? Chị dâu đi làm đồ ăn cho các cậu nhé."
Đám người Giang Đình vội vàng nói: "Không làm phiền chị dâu, chúng em vừa ăn rồi."
"Bọn em ăn mì xong mới tới, vẫn còn no lắm”
Vợ Tiêu Thừa lúc này mới thôi, để cho bọn họ nghỉ ngơi trước, buổi tối sẽ làm đồ ăn ngon cho bọn họ.
Ba người cởi giày thoải mái nằm trên giường, Tạ Ninh cảm thán nói: "Vừa nãy các anh có thấy con gái của anh Tiêu không? Mới một tuổi, nằm trong nôi, tôi vừa nhìn thoáng qua, chu choa mẹ ơi, ngoan muốn chất."
Tần Quyết cười nói: "Vậy lát nữa chúng ta ra ngoài mua đồ, nhớ cho cô bé con một phần lễ gặp mặt."
Tạ Ninh trở mình, hỏi bọn họ: "Tôi cảm thấy giống như anh Tiêu và anh Đông, ở trong quân doanh có việc, có quân lương, ở Biên thành còn có thể có nhà có con, cũng rất tốt, haiz, các anh thì sao? Các anh có từng nghĩ đến chuyện lập gia đình không?”
Tần Quyết nói: "Anh nghĩ đến chuyện đó rồi hả?" Tạ Ninh than một tiếng: "Đương nhiên là tôi muốn, thôn chúng tôi mười sáu tuổi đã có con, tôi cũng mười chín rồi."
Tần Quyết: "Vậy cũng vô dụng, phải đợi ba năm nữa."
Giang Đình đột nhiên tò mò nói: 'Khi nào thì chúng ta có thể về nhà?”
Tần Quyết nhíu mày, nói: "Hoặc là Bắc Nhung xưng thân với triều ta, hoặc là bị trọng thương, hoặc là đủ ba mươi lãm.”
Tuổi trung bình của người cổ đại chỉ có bốn mươi mấy, ba mươi lăm tuổi đã tính là trung niên, tướng sĩ bình thường đủ ba mươi lăm là có thể trở về nhà, cũng có thể lựa chọn tiếp tục ở lại quân doanh, ví dụ như đến đầu bếp doanh, đi làm hậu cần chăm bò chăm ngựa gì đó.
Chỉ có võ tướng không bị giới hạn tuổi tác.
Giang Đình tính toán, năm nay nguyên thân mười tám, có nghĩa là cô phải đợi mười bảy năm ở quân doanh mới có thể được tự do...
Vân Mộng Hạ Vũ
Mười bảy năm!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-130.html.]
Giang Đình ngồi bật dậy.
Không phải chứ, tuy rằng hiện tại cô cảm thấy ở đầu bếp doanh cũng không tệ, nhưng tóm lại vẫn không tự do, cô vẫn thích có phòng ở của mình như kiếp trước hơn, có thể tự do tự tại trải qua cuộc sống sinh hoạt một mình.
Nếu thành thân, ba năm sau cô có thể sống yên bình tại Biên thành, một tháng còn có hai ngày nghỉ vê thăm người thân, nếu không thành thân, chẳng phải là sẽ phải làm trâu làm ngựa cho quân doanh mười bảy năm?!
Nhưng cô tìm ai để thành thân đây? Cô cũng không phải là đàn ông hàng thật giá thật.
Tạ Ninh nói: “Giang Đình anh làm sao vậy? Chỉ nhắc tới thành thân thôi mà, sao anh lại có phản ứng lớn như vậy."
Giang Đình vuốt mặt, nằm xuống: "Không có việc gì, tôi đang nghĩ, xây một căn nhà ở Biên thành có đắt không.'
Tần Quyết nói: "Biên thành rất rộng, có một nơi chỉ toàn người nghèo ở, bên kia còn chưa khai phá, rất nhiều tướng sĩ đều lựa chọn xây nhà ở nơi đó, nếu anh muốn xây nhà ở, có thể đi xem thử phía sau.'
Giang Đình gật đầu: "Được."
Tạ Ninh cười nói: “Giang Đình, không nhìn ra đó, anh mới là người gấp gáp nhất trong ba chúng tôi.
"Gấp cái gì?"
“Thì vội vã cưới vợ.ˆ
Giang Đình: "Cái gì, tôi chỉ muốn xây một căn nhà, hơn nữa vốn cũng không có ai để ý tôi."
Tạ Ninh giọng điệu khoa trương nói: "Làm sao có thể không có ai nhìn trúng anh, lúc vừa mới vào cửa, em gái của Tiêu Thừa, cô bé kia ấy, ánh mắt cứ dính trên người anh...'
Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, giọng một cô gái truyên đến: "Anh Giang Đình ơi, anh có ở trong đó không?"
Tạ Ninh: ”... 2"
Giang Đình: ˆ...
Tần Quyết thấp giọng nói: "Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới thật?"
(Giang Đình: Đẹp quá cũng là cái tội huhuhu)