Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 136
Cập nhật lúc: 2024-11-11 06:05:49
Lượt xem: 28
Lòng gà chua cay thì lại là chân lòng gà qua nước trước, xào lăn rau trộn dấm được thái nhỏ với ớt, sau đó cho lòng gà vào đảo xào trên lửa lớn, một mùi chua cay sặc người bốc lên, khiến cho mọi người bị sặc mà liên tục hắt hơi.
Thịt heo kho dưa chua cũng đã ra khỏi nồi, nộm dưa leo đã lên bàn trước.
Cuối cùng lại đến món rau muống xào lăn, vậy là tiệc sinh nhật hôm nay đã hoàn thành tốt đẹp.
Đợi sau khi gọi người mang món cuối cùng đi xong, Giang Đình vẫn còn hơi chưa thỏa mãn.
Có thể hoàn thành một bàn đồ ăn lớn như vậy, thật sự là rất có cảm giác thành tựu!
"AI Cuối cùng cũng hoàn thành! Tôi sắp thèm muốn c.h.ế.t rồi!" Tạ Ninh duõi cái eo lười hét lên một tiếng.
Vợ Tiêu Thừa cười nói: "Thật sự là vất vả cho mọi người rồi, chú em Giang, cậu giỏi thật đấy, nhiều món ăn như vậy, có đây món tôi cũng chưa nghe qua bao giờ. Nhưng cậu nấu xong, món nào tôi cũng thấy rất thơm, suýt nữa không nhịn được mà ăn trước hai miếng."
Giang Đình rửa tay xong, khẽ lau tay, cười nói: "Mọi người ăn thấy vừa lòng là được rồi ạ."
"Vừa lòng chứ, chồng tôi chắc chắn là vừa lòng muốn chết, tôi không cần đoán cũng biết chắc chắn bây giờ anh ấy đang khoe khoang ở bên ngoài rồi."
Trong phòng bếp vang lên một tràng tiếng cười.
Vợ Tiêu Thừa gọi to: Đi, chúng ta cũng mau đi ăn cơm đi, đã chừa lại riêng một bàn rồi."
Bàn cơm kia của bọn họ bày ở trong phòng, mỗi món đều để lại một phần.
Tạ Ninh vừa vào phòng đã gấp không chờ nổi mà cầm lấy một miếng sườn chiên bạc hà nếm thử trước: "Này là cỏ gì vậy, thế mà cũng dùng để nấu ăn được, mùi vị cũng không tồi!"
Tần Quyết nói: "Giang Đình bảo gọi là bạc hà, lúc chăn dê tôi cũng đã thấy nhiều lần rồi, nhưng không biết có ăn được hay không, cho nên không hái về."
Giang Đình nói: "Không chỉ ăn được, mà còn có thể pha trà uống."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-136.html.]
Tạ Ninh kêu lên oang oang: "Thế thì lân sau nhất định phải hái nhiêu hơn!"
"Được rồi, mau ăn cơm đi, tôi đói bụng lắm rồi."
Lúc này, khách khứa ở ngoài sân đã ăn uống vô cùng nhiệt tình.
Mọi người vừa ăn vừa ngạc nhiên không thôi, mùi vị của mấy món này hoàn toàn không hề thua kém mấy quán rượu lớn, thậm chí còn ngon hơn nhiều ấy chứ. Thơm ngon chua cay lại ăn với cơm thì hết ý, ngay cả gà bao tử heo nhìn như nhạt nhẽo song mùi vị lại cực kỳ tươi ngon, ăn đến cuối, ngay cả nước lèo còn dư cũng được húp hết sạch.
Rốt cuộc nhà họ Tiêu đã tìm đầu bếp từ đâu về vậy, tay nghề này thật sự làm cho người ta ngạc nhiên không thôi, lần sau bọn họ tổ chức tiệc cũng muốn mời cậu ta tới.
Tiêu Thừa và cha anh ta xách theo bâu đi từng bàn mời rượu, đợi đến khi anh ta đi đến bàn nọ trong một góc, đột nhiên... Hú hôn chim én, dùng một tư thế ào ào phanh lại mà dừng bước chân, suýt nữa thì đụng trúng sau lưng cha già của mình.
Bởi vì anh ta phát hiện... Hai người ngồi trên ghế, chính là Hạ Vân Sâm và một binh lính thân cận mặc mặc đồ bình thường.
Đúng là hôm qua anh ta đã gửi thiệp mời cho Hạ Vân Sâm mời y tới ăn tiệc, nhưng đó chẳng phải chỉ là làm màu thôi saol
Hồi trước năm nào anh ta cũng đều mời, chủ yếu là để tượng trưng, chỉ là trước giờ Hạ Vân Sâm chưa từng tới bao giờ cả! Chẳng lẽ là bởi vì vừa vặn năm nay Hạ Vân Sâm ở Biên thành sao?
Hạ Vân Sâm đưa mắt ra hiệu với anh ta, ý bảo anh ta đừng làm ầm lên.
Tiêu Thừa đành phải căng da đầu giả vờ như không có việc gì mà mời rượu, đợi sau khi các khách khứa cơm no rượu say, vuốt cái bụng suýt thì nứt vỡ tốp năm tốp ba mà chào tạm biệt rồi rời đi, Tiêu Thừa mới lẻn vào trong phòng của mình giống như ăn trộm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hạ Vân Sâm với binh lính thân cận đang ngồi trên ghế uống trà.
"Khu, cái đó, đại nhân, ngài tới lúc nào vậy, sao không báo trước cho tôi biết một tiếng, suýt nữa thì thất lễ ngài rồi."
Hạ Vân Sâm chậm rãi nhấp một ngụm trà: “Anh bận mà.'
Tiêu Thừa cười xấu hổ: "Cũng không bận đến vậy."