Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 148
Cập nhật lúc: 2024-11-11 06:06:09
Lượt xem: 31
Chu Đông: 'HÌ hì.'
"Thứ hai, gà cay, e hèm, không, nếu bị thương thì có thể ăn cay không? Tôi chỉ biết không cần kiêng hành, gừng và tỏi nhưng phải tránh cay và rượu, thôi để sau này rồi làm gà cay đi, món thứ hai viết sườn xào chua ngọt."
Mặc dù không có nhiều sườn, nhưng cô có thể thay thế nó bằng thịt từ các bộ phận khác của con heo.
"Nhân tiện, chúng ta có nhiều thịt heo hơn thịt gà không?”
Chu Đông và những người khác đều gật đầu: "Đúng vậy, lúc đi mua thì mua nhiều hơn gà một ít."
Giang Đình ngẫm nghĩ: "Tiếp theo là món thịt hâm khoai tây cà chua, canh cà chua cá thái lát, thịt heo xào nấm hương, canh bí đao sườn heo, đậu hũ thịt băm, gà Cung Bảo thái hạt lựu, thịt heo xào nấm mộc nhĩ, món chay là cà tím om, khoai tây cắt sợi, rau muống xào, chay mặn phối hợp một chút... Tạm thời binh lính bình thường có nhường ấy đi, anh nghĩ món nào không phù hợp?”
Chu Đông nói: "Không có, đều không có thức ăn kích thích, cũng không cay.
Chú Chung cũng gật đầu.
Giang Đình nói: "Được rồi, vậy thì căn cứ vào cái này thêm vài món phức tạp hơn, để không làm cho trong lòng tướng sĩ mất cân bằng."
Tiêu Thừa nói: "Tướng quân bảo là hai thịt một rau, cậu nhìn xem rồi thêm vài món thịt.
Giang Đình suy nghĩ một lúc rồi nói: "Gà nướng muối, từ nướng hơi khó viết, viết một con gà muối, sau đó là thịt kho Đông Pha, sườn xào chua ngọt, chúng ta thêm trứng hấp với thịt băm nhé, những thứ này nên ít cay, cuối cùng là thịt heo xào cải chua."
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiêu Thừa vừa gãi gãi tai vừa viết: "Cậu lấy tên món ăn ở đâu vậy, tôi chưa từng nghe nói qua."
Giang Đình nói: “Ai da, lúc người ta sáng tạo ra món ăn đã lấy tên đó rồi, tôi cũng hết cách."
Chu Đông Đào: "Cậu có muốn thêm chút mì hay gì đó không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-148.html.]
Giang Đình suy nghĩ một hồi: "Cũng được nha, chúng ta hãy làm mì trộn tương, mì trứng cà chua, mì ngọt, nhân tiện, cho đồ uống là sữa đậu nành, nó sẽ giúp vết thương hồi phục nhanh hơn. Dù sao cũng phải xay đậu hũ, một công đôi việc cũng tốt."
Những thực đơn này là dự kiến, nếu khi nấu ăn cô thấy điều gì đó không phù hợp thì điêu chỉnh chúng lại cho phù hợp, dù gì những người lính đó chưa bao giờ ăn những món ăn này, nên không biết hương vị thực sự của chúng là gì.
Chu Đồng cười hì hì: "Chúng ta có thể tự mình ăn những món này không?”
Giang Đình nói: "Đương nhiên có thể, sao lại thiếu phần của anh được."
Tiêu Thừa tính toán trong lòng, thầm nhủ không chỉ anh ta có thể ăn được, mà Chỉ huy sứ cũng có thể ăn được!
Chu Đông kêu lên: "Giang Đình, không sao, lần sau khi cậu nghỉ phép, cậu cứ đến nhà anh trổ tài với người nhà anh. Anh sẽ bao cậu cậu ăn ở thoải mái, còn đưa tiền công cho cậu, thế nào?”
Giang Đình nghe xong thì rung động: "Được rồi, chỉ cần anh có thể đưa tôi ra khỏi doanh và giúp tôi trở vê an toàn."
Chu Đồng xoa xoa tay: "Được rồi, vậy thì quyết định như vậy đi."
Tiêu Thừa hong khô thực đơn, đưa đến cho bọn họ xem. "Tiêu Thừa, chữ của anh xấu quá đi mất, trông như đang đánh nhau ấy.” Chu Đông cau mày.
Tiêu Thừa đá anh ta một cái: 'Cút đi, tôi đến doanh trại học đọc viết, vốn đã rất tốt rồi."
Giang Đình mỉm cười: "Nhận ra được là được, vậy ngày mai sẽ bắt đâu thêm đồ ăn sao?"
Chú Chung nói: "Đúng vậy, trong khoảng thời gian này cũng đã ngừng chuyện bán thức ăn trong lính bếp, chúng ta sẽ bắt đầu khi xong việc gấp bên thương binh doanh, chuyện bổ sung thức ăn cho binh lính bị thương sẽ giao cho cậu, Giang Đình.”
Giang Đình gật đầu, mỉm cười: "Được."
Sáng sớm hôm sau, Giang Đình đến bên ngoài phòng bếp lớn, mười tên lính bếp tụ tập, Tạ Ninh và Hạ Kính cũng nằm trong số đó, bọn họ đều do chú Chung giao cho cô, bọn họ đặc biệt chịu trách nhiệm về binh lính bị thương.
Giang Đình nói: 'Hôm nay chúng ta phải nấu cho tổng cộng tám tướng lĩnh và hơn một trăm sáu mươi binh lính, bây giờ chúng ta sẽ dành nửa giờ để đến thương binh doanh và để họ gọi món, sau đó tổng hợp các món ăn lại với nhau rồi quyết định nấu bao nhiêu cho mỗi món ăn, hiểu không?”