Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 150

Cập nhật lúc: 2024-11-11 06:06:12
Lượt xem: 34

"Nào nào, đọc cho tôi bất cứ thứ gì anh muốn ăn, tôi sẽ viết nó ra." Giang Đình cầm bút chuẩn bị sẵn sàng.

Thực đơn này được Tần Quyết sao chép, các món ăn viết ở trên cùng chỉ có tướng lính được ăn, sau đây là những món ăn mà tướng lĩnh và binh lính bình thường có thể ăn được.

Mặc dù trinh sát thuộc lực lượng đặc biệt nhưng cũng được phân loại, thân phận cải trang của Hạ Vân Sâm là một tiểu binh vừa mới vào trinh sát doanh, cho nên vẫn thuộc về binh lính bình thường.

Chẳng qua Hạ Vân Sâm không biết mình bị mù mắt, hay là đã quen xử lý các vấn đề từ trên nhìn xuống, y bỏ qua phần đánh dấu của các tướng lĩnh và binh lính bình thường được đánh dấu ở đầu hàng, do dự và đưa tay ra chỉ vào một trong những món ăn.

Lý do chính là có rất nhiêu món ăn mà y chưa bao giờ nghe nói hoặc ăn thử, rất khó để lựa chọn, vì vậy hãy chọn món đầu tiên.

Vốn dĩ Giang Đình đang cầm thực đơn đứng trước mặt y, nhưng thấy y không dùng miệng để nói với cô mà lại dùng ngón tay, cô đành phải cúi xuống thò đầu qua nhìn thực đơn.

"À, thịt kho Đông Pha, không, chỉ có tướng lĩnh mới có thể ăn được."

Hạ Vân Sâm: ....'

Y đột nhiên phát hiện mặt Giang Đình chỉ cách mình nửa gang tay, hơi thở trên người đối phương vẫn còn quanh quẩn đâu đây quanh mình, mặc dù là như có như không song lại khiến lông tơ y dựng đứng. Y rất khó chịu, toàn thân cứng đờ.

Giang Đình thúc giục: "Anh có thể chọn cái khác." Hạ Vân Sâm như ngồi trên bàn chông, y không có thời gian suy nghĩ, ánh mắt dời xuống, chỉ trỏ.

Y không dám nói, y ở rất gân, y sợ Giang Đình nghe thấy giọng nói của mình.

Giang Đình nhìn đầu ngón tay mảnh khảnh của y, cau mày: "Sườn xào chua ngọt, vẫn chưa được, cũng là đồ ăn của tướng lĩnh."

Hạ Vân Sâm: ....'

Giang Đình quay mặt sang nhìn y, nhắc nhở: "Bên cạnh có đánh dấu này, nhìn kỹ, nhanh lên.'

Hạ Vân Sâm không thể nói nên chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn cô, biểu cảm không nói nên lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-150.html.]

Giang Đình nhíu mày: "Ơ, tên nhóc này, cũng ngang ngược gớm nhỉ, anh trừng mắt nhìn tôi cái gì, cho dù lớn lên đẹp trai một chút cũng không được, tôi là người rất có nguyên tắc đấy nhé." Hạ Vân Sâm: ....'

Y nhìn đi chỗ khác, n.g.ự.c phập phồng hơn một chút, cũng không biết mình đang tức giận hay bối rối nữa. Sau đó y chỉ vào hai món ăn bên dưới.

Giang Đình hài lòng: "Thịt heo chiên giòn, cà tím om, được.”

Thấy cô đứng thẳng người, mỉm cười đánh dấu vào phía sau tên món ăn, Hạ Vân Sâm cuối cùng cũng không khỏi hạ thấp giọng nói: "Giang Đình?"

Giang Đình liếc mắt nhìn y: "Cái gì?"

Hạ Vân Sâm nghiến răng: "Cậu không nhớ ra tôi?

Rõ ràng, mấy ngày trước Giang Đình đã phủ lên người y quần áo và nồi sắt, cùng nhau trải qua một cuộc chiến lớn, vỗ vỗ vai y an ủi, cho nên bây giờ cô giả vờ không biết?

Vân Mộng Hạ Vũ

Vốn dĩ Hạ Vân Sâm đã nghĩ đến việc nên đối phó với Giang Đình như thế nào nếu cô nói chuyện với y, ai ngờ người ta lại không quan tâm đến y chút nào.

Không hiểu tại sao, trong lòng y có cảm giác khó tả không nói nên lời.

Giang Đình cười nói: "Chẳng phải hôm đó đột nhiên anh biến mất sao? Ừ, còn biết để quần áo của tôi lại nữa chứ, tôi tưởng trinh sát như anh chướng mắt đám lính bếp chúng tôi chứ."

Hạ Vân Sâm thoáng nghẹn lời: "Tôi...

Giang Đình cười khẽ, không rõ mắt đang có ý gì.

Hạ Vân Sâm lặng thinh một lúc lâu, đột nhiên hỏi: "Có thể nấu thêm cho tôi một món không?”

Tuy rằng y tự thấy mình bình dị, gân gũi, hạ mình cầu hiên, nhưng y không thể chịu đựng được việc Giang Đình đối xử với mình bình đẳng như những binh lính bị thương khác.

Có thể vì y ở trên cao đã lâu, nên không sắm vai một binh lính nhỏ nhoi bình thường được. "Ha. Giang Đình suýt chút nữa bật cười thành tiếng, dừng một chút: "Được rồi, vậy tôi tự bỏ tiền túi ra gọi cho anh một món nữa. Chỉ lần này thôi đấy, không có lần sau đâu."

Hạ Vân Sâm có hơi xấu hổ, ngượng ngùng nói: "Tôi sẽ trả tiền..."

Loading...