Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 151
Cập nhật lúc: 2024-11-11 06:07:05
Lượt xem: 23
"Này, tên lính bếp kia, làm nhanh lên chút được không? Rề rà ở chỗ tên mặt trắng kia lâu thế hả, hai người quen nhau hả? Cậu muốn lén cho hắn thêm chút đồ ăn đúng không?”
Những thương binh khác bắt đầu lên tiếng mắng chửi.
Suy nghĩ trong lòng của Giang Đình đã bị bọn họ phát hiện rồi.
Hạ Vân Sâm thì dùng ánh mắt lạnh lùng liếc qua, thế nhưng những thương binh đang nói chuyện kia vốn chẳng sợ hãi, mà ngược lại còn trừng mắt liếc "tên mặt trắng" là y một cái nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Đến rồi, đến rồi đây!" Giang Đình lấy thực đơn lại, rôi đi gọi món cho các thương binh tiếp theo mà chẳng thèm quay đầu lại.
Cô câm thực đơn, mỉm cười rất thân thiện.
"Ăn gì đây?... Không biết chữ à, vậy để tôi đọc cho cậu nghe nhé. Chúng tôi có các món như thịt heo chiên giòn, sườn xào chua ngọt, thịt hầm khoai tây cà chua... Èm ừm đúng vậy, món nào cũng ngon cả... Gọi một món gà Cung Bảo thái hạt lựu và món rau muống xào phải không, vâng ạ."
"Người anh em, cậu ăn gì đây?... Đậu hũ thịt băm, mì trứng cà chua, được rồi... Vâng ạ vâng ạ, không có cay chút nào đâu, yên tâm nhé."
"Người anh em này, anh cũng ăn thịt heo chiên giòn phải không. Được rồi, thêm một món rau hay là mì đây? Có mì trộn tương, mì trứng cà chua, mì ngọt... À mì trứng cà chua à? Vâng ạ..."
"Để tôi gợi ý cho anh vài món nha. Được rồi để tôi nghĩ xem, hay là canh bí đao sườn heo đi. Đừng thấy nó chỉ là canh thôi nhưng nhiều sườn heo lắm đấy... Chỉ huy sứ đại nhân đã đích thân hạ lệnh, yên tâm ởi, thức ăn hôm nay khó mà tệ được..."
Kiếp trước Giang Đình từng ra chiến trường, cũng từng bị thương.
Ở thời đại công nghệ phát triển cao như kiếp trước, nỗi đau vê thể xác và tinh thần sau khi bị thương là không thể chịu nổi chứ đừng nói đến thời đại này.
Vì vậy, cô rất đồng cảm và đau lòng cho các binh lính bị thương. Cô dịu dàng đọc tên từng món ăn cho những thương binh, thỉnh thoảng cô sẽ giải thích cách chế biến một món ăn nào đó và đưa ra gợi ý dựa trên khẩu vị của họ.
Đám thương binh cũng dần dần vây quanh xem người khác gọi món gì. Mọi người thương lượng với nhau, cũng bắt đầu tốp năm tốp ba kết bè gọi món, đến lúc đó có thể nếm được nhiều món hơn.
Có người đột nhiên nói: "Tôi nhớ ra rồi, cậu chính là lính bếp tên Giang Đình, lúc cậu bán đồ ăn tôi đã từng gặp cậu rồi!"
Giang Đình kéo khăn mặt lên nói: "Thế này mà cũng bị nhận ra à?”
"Mắt của cậu đẹp, lúc ấy tôi đã nhớ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-151.html.]
"Giang Đình à? Tôi cũng nhớ ra rôi! Những món ăn này đều do cậu nấu sao?"
"Mấy món lần này cậu cũng là bếp trưởng à, giỏi thật đấy!"
Giang Đình cười rộ lên: "Là tôi nấu, yên tâm đi, chắc chắn sẽ làm mọi người hài lòng.'
"Được! Chúng tôi tin cậu!"
Trong bầu không khí ấm áp như vậy, những sâu lo trong lòng các thương binh cũng vơi đi không ít, bắt đầu chờ mong bữa ăn hôm nay.
Hạ Vân Sâm ngồi ở phía sau đám người, nghiêng đầu nhìn bọn họ, trên mặt vô thức nở nụ cười. Trên người của Giang Đình trước mắt này dường như tản ra ánh sáng ấm áp, sưởi ấm người chung quanh. Y không hiểu sao cảm thấy suy nghĩ của Giang Đình và mình rất giống nhau, đó chính là khoan dung, dịu dàng, tận lực cứu chữa thương binh, chăm sóc tốt chiến hữu của mình.
Nhưng...
Y chợt nhướng mày.
Tại sao Giang Đình lại chăm sóc, đối xử tốt với những thương binh kia như vậy, mà lúc nấy lại đối xử với mình chẳng ra đâu cả, còn hối thúc mình nhanh lên chút nữa.
Trong lòng Hạ Vân Sâm bắt đầu thấy khó chịu.
Không dễ gì cuối cùng Giang Đình cũng chào món cho mười mấy thương binh trong doanh trướng xong, cô gấp thực đơn lại ôm vào trong lòng. Lúc ra khỏi doanh trướng thì đi ngang qua Hạ Vân Sâm, cô nghiêng đầu nhìn y.
Hạ Vân Sâm cũng bất ngờ ngước mắt nhìn cô.
Ánh mắt Giang Đình mang theo nụ cười: "Tống Hạ."
Hạ Vân Sâm: .... 2”
Giang Đình nhún vai: 'Ngoan ngoãn đợi ăn cơm đi."
Cô vén rèm cửa, bước nhanh ra ngoài, sau đó ý cười trong mắt dần nhạt đi, sắc mặt cũng trở nên lạnh lẽo đi vài phân.